Chu Hoàng Long im lặng một lúc, hỏi: "Tại sao cô không cho tôi một cơ hội? Bà Lục, cô cũng là mẹ, Vân Nhi lúc trước con bé mắc sai lầm, nhưng con bé cũng biết lỗi rồi, hơn nữa đứa nhỏ vô tội mà."
Tô Yên uống một ngụm nước: "Tổng giám đốc Chu, chắc ông không biết tính cách của Tô Yên tôi rồi, vừa rồi ông Chu nói có câu đúng, đúng là đứa nhỏ vô tội, nhưng cũng không thể lấy đó làm cớ để bắt cóc người khác đúng không?”
Tô Yên mềm không được rắn cũng không xong, Trần Tú Phân vẫn còn chưa tỉnh, Lục Cận Phong cũng chưa bày tỏ thái độ, làm thế nào mà cô có thể đưa ra quyết định thay mặt cho Trần Tú Phân và Lục Cận Phong, tha thứ cho Tô Tuyết được…
Chu Hoàng Long nhìn Tô Yên chằm chằm một hồi, sau đó chợt nở nụ cười: “Chu Hoàng Long tôi hoành hành ngang dọc trên thương trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp người không ăn cứng không ăn mềm như bà Lục đây, cô thật là vô nhân tính."
Tô Yên ngoài mặt cười nhẹ: "Tổng giám đốc Chu, ông thật sự làm tôi khó xử, ông nói vậy không phải là vu oan cho tôi sao? Tôi vừa vào cửa nhà họ Lục, tôi thật sự chưa làm người nhà họ Lục được bao lâu.
Ông có thể đi gặp Lục Cận Phong, hoặc là lão gia cũng được.”
Nói thật hay.
Chu Hoàng Long biết Tô Yên khó có thể buông tay.
Không có ích lợi gì để ở lại lâu hơn nữa.
“Xin lỗi đã làm phiền.”
“Tổng giám đốc Chu đi từ từ, không tiễn.”
Đối với một người từng muốn có mạng sống của chính mình, cô còn có thể tốt tính nói nhiều với ông ta như vậy đã là tốt lắm rồi.
Hạ Bảo nằm ở trên sô pha phía sau nghe lén, đợi Chu Hoàng Long rời đi, Hạ Bảo nói: "Mẹ, người này sẽ không dễ dàng từ bỏ, ước chừng còn có kế hoạch không tốt."
Hạ Bảo khinh thường nói: " Đừng sợ, hiện tại chúng ta đã có cha rồi.”
Tô Yên cười nói: “Không có tiến bộ gì cả, mới nhỏ như vậy đã biết dựa dẫm vào cha rồi.”
Hạ Bảo cười khúc khích: "Mẹ, nếu ba lấy mẹ thì cha phải đứng ra bênh vực mẹ.
Chuyện nhỏ này mà không giải quyết được, đàn ông chúng ta sẽ rất xấu hổ đúng không?"
"Cái miệng nhỏ này, con thật sự cái gì cũng có thể nói được, lại còn nói rất có lí nha.” Tô Yên thật sự bị thuyết phục đối với đứa nhỏ này.
Hai người con trai, một xảo quyệt và một điềm tĩnh, bổ sung cho nhau.
Cái chết của Tần Nhã Đan khiến nhiều người bàng hoàng, Vạn Nhất cũng vội vàng chạy về.
Khi nghe tin Lục Minh Khánh cũng đã rời đoàn phim để đến chia buồn.
Vào ban đêm.
Lúc Lục Cận Phong trở về, Tô Yên cởi áo khoác treo lên mắc áo cho anh: “Anh mệt mỏi thì ngủ một giấc đi.”
Lục Cận Phong vẻ mặt đầy mệt mỏi.
“Yên Yên, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Lục Cận Phong áp trán vào trán Tô Yên, hai tay ôm đầu Tô Yên, xuyên ngón tay vào tóc cô.
Tô Yên nhếch môi cười: “Chỉ cần anh đối xử tốt với em, mỗi đêm đều là đêm tân hôn.”
Nghe vậy, Lục Cận Phong cười khẽ.
Đêm nay thực sự không thích hợp, Tần Nhã Đan vừa mới qua đời, sức khỏe Tô Yên không tốt, Lục Cận Phong đương nhiên sẽ không làm gì.
“Tàn tro của Nhã Đan, anh đã kêu Tần Nhã Hân mang về rồi.”
Nghe cách Lục Cận Phong gọi tên của Tần Nhã Đan được khôi phục như trước đây, Tô Yên biết Lục Cận Phong đã tha thứ cho Tần Nhã Đan.
“Vậy thì… Lúc nào anh mới để cho Tần Chấn Lâm ra mặt?”
Ba chữ Tần Chấn Lâm khiến Lục Cận Phong cảm thấy như bị điện giật, bây giờ điều anh không muốn nghe nhất chính là ba chữ này.
"Anh có chút mệt mỏi.
Anh đi tắm rửa trước."
Lục Cận Phong buông Tô Yên ra, bước vào phòng tắm, Tô Yên có chút chai rối.
Mọi chuyện vừa rồi vẫn ổn, nhưng lại thay đổi quá nhanh.
Nghĩ tin Tần Nhã Đan tự sát, Tô Yên lập tức đoán được, vừa mới biết chuyện lại nghe tin Tần Nhã Đan tự sát, tâm trạng anh nặng nề cũng là chuyện bình thường.
Tô Yên cũng không nghĩ nhiều, cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi trước.
Sau khi nằm trên giường, đến mãi khi Tô Yên ngẩn người, mơ màng, Lục Cận Phong mới đi lên giường nghỉ ngơi.
Lục Cận Phong theo thói quen ôm Tô Yên vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Bà xã, ngủ ngon.”
Hơi thở nóng rực phun vào tai Tô Yên, ngứa ngáy, Tô Yên theo bản năng trong giấc ngủ sờ sờ lỗ tai, trở mình tiếp tục ngủ, như một con mèo lười biếng.
Lục Cận Phong nhìn giấy đăng ký kết hôn trên bàn đầu giường rồi nhìn người vợ trong tay, cảm thấy rất hài lòng.
Đêm đó, Tô Yên ngủ rất say, nhưng Lục Cận Phong lại gặp ác mộng.
Anh mơ thấy cha mình bị tai nạn ô tô, xe tải tông trực diện vào đầu, xe của cha anh bị va quẹt, lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi xe tự chac cháy.
Lửa sáng rực, cha anh đau đớn gào thét trong biển lửa.
“Cha.”
Lục Cận Phong chật vật tỉnh lại sau cơn ác mộng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Trời đã rạng đông.
Tô Yên xuống lầu ăn chút bữa sáng cho căng bụng, đẩy cửa bước vào: “Gặp ác mộng à?”
Lục Cận Phong ngồi trên giường một hồi, mới chợt hoàn hồn: “Yên Yên, lát nữa chúng ta đến nhà cũ một chuyến, kính trà cho ông nội.”
“Được rồi.”
Cô ấy bây giờ là con dâu của nhà họ Lục, nên hầu trà cho các vị trưởng lão là chuyện đương nhiên.
Sau khi