Bạch Phi Minh bị chặn lại, Lâu Doanh cúi thấp đầu cũng không nhìn thấy rốt cuộc là ai đang đứng bên ngoài.
“Cậu tự xem đi.”
Bạch Phi Minh dời người đi chỗ khác, Lâu Doanh liếc mắt đã nhìn thấy Vạn Nhất đang đứng ở cửa, tay run lên, bấm móng tay đã bấm vào không đúng vị trí, trên đầu ngón chân tròn lập tức xuất hiện những hạt máu.
“Chết tiệt, Vạn Nhất chết tiệt, anh ở cố tình tới đây là muốn khắc chết tôi đúng không.
Vừa nhìn thấy anh đã thấy họa chảy máu rồi.”
Lâu Doanh rút khăn giấy, quấn ngón chân để cầm máu tạm thời, rồi hỏi Bạch Phi Minh: “Có băng keo không?”
“Không.” Bạch Phi Minh nhún vai.
“Mình nhớ hình như trong ngăn kéo có đấy, mình tìm thử xem.” Lâu Doanh một chân nhảy lên nhảy xuống đi tìm băng keo, hoàn toàn bỏ mặc Vạn Nhất đứng ở cửa.
Bạch Phi Minh: “Lâu Doanh, cậu có chắc là mình không đang trốn tránh ai đó không?”
Trong phòng khách sạn có băng keo cá nhân hay không Bạch Phi Minh biết rất rõ.
Vạn Nhất đuổi theo cô ấy đến khách sạn, Lâu Doanh dù muốn cũng không thể trốn được.
Thường thì đều là Vạn Nhất trốn Lâu Doanh, nhưng đây là lần đầu tiên Vạn Nhất chủ tìm đến tận nơi.
Anh ta không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa xem Lâu Doanh định giả vờ đến lúc nào.
Lâu Doanh bị nhìn thấu tâm tư, trừng mắt nhìn Bạch Phi Minh, chị em tốt hoàn toàn không nghĩa khí chút nào.
Cô ấy muốn tuyệt giao.
Bạch Phi Minh nhún vai, nửa đêm rồi, cô ta còn muốn nghỉ ngơi, Vạn Nhất đến với ý không tốt, Lâu Doanh không giải quyết được, đêm nay cô ta cũng không ngủ được.
Cái gọi là chỉ cần mình sống là được, bạn bè sống chết không quan trọng, cô ta đã học được từ chỗ Lâu Doanh rồi.
Chẳng lẽ Lâu Doanh là người hèn nhát sao?
Đương nhiên là không rồi.
Bạch Phi Minh khẽ kích động, Lâu Doanh một chân nhảy tới trước mặt Vạn Nhất: “Cậu định làm gì vậy, nói đi.”
Lâu Doanh nhảy bằng một chân, trông hơi buồn cười, giống như một con ếch đang nhảy tưng tưng vậy.
Cô ấy đang mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, khi nhảy lên nhảy xuống chiếc áo choàng toắm cũng lên xuống theo, rõ ràng là mặc rất tùy tiện, nhưng đầy phong tình.
Vạn Nhất cuối cùng cũng nói: “Uống rượu, có dám không?”
Lâu Doanh trợn to hai mắt, chế nhạo: “Kể kích tướng à? Không có tác dụng đâu.”
Bà đây đã lâu không nuốt nổi chiêu này rồi.
“Cậu chỉ đang sợ mà thôi.”
Vạn Nhất phủi lớp bụi vốn đã không tồn tại trên tay áo của chiếc áo khoác, Lâu Doanh biết rằng Vạn Nhất lại sắp giả vờ rồi.
“Bà đây không rảnh, đã nửa đêm rồi, tôi không có quan hệ gì với anh.
Tại sao tôi lại phải uống rượu với anh?”
Nói xong, Lâu Doanh chuẩn bị đóng cửa.
Vạn Nhất tao nhã, mạnh mẽ: “Ngọc tỷ truyền quốc, tôi có thứ cô muốn.”
“Ngọc tỷ truyền quốc?”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều ngạc nhiên.
Gần đây, bọn họ đã nhận được một đơn đặt hàng, tìm một ngọc tỷ truyền quốc của triều Tùy cho chủ thuê, bọn họ đã đưa ra giá mười triệu nhân dân tệ.
Trong mấy ngày nay, Lâu Doanh chỉ có một manh mối là rất có thể ngọc tỷ truyền quốc đã bị một nhà giàu nào đó ở Đế Đô sưu tầm.
Không ngờ, Vạn Nhất lại chính là nhà sưu tập trong lời đồn đó.
“Đi, rượu này, Lâu Doanh sẽ uống với cậu.” Bạch Phi Minh dứt khoát nhẹ nhàng đẩy Lâu Doanh ra.
Lâu Doanh: “…”
Cô ấy cứ như vậy mà bị bán rồi à?
Cô ấy vẫn chưa đồng ý mà.
Bạch Phi Minh nói: “Mười triệu, cậu phải nghĩ đến bốn đứa cháu trai của cậu đấy, số tiền một năm thật không ít, nếu không kiếm ra tiền, chúng ta phải uống gió tây bắc đấy.”
Sau khi nói xong, Lâu Doanh còn chưa kịp đồng ý, Bạch Phi Minh đã đóng cửa lại rồi.
Lâu Doanh đầy những vạch đen, tàn nhẫn, thực sự tàn nhẫn mà.
Cô ấy vẫn đang mặc áo choàng tắm mà.
Lâu Doanh quay lại và trừng mắt với Vạn Nhất: “Có phải là anh đã mua chuộc Bạch Phi Minh rồi không?”
Tại sao cô ấy lại cảm thấy rằng Bạch Phi Minh dường như đang giúp đỡ Vạn Nhất vậy.
“Cô nên tìm lý do từ mình đấy.” Vạn Nhất nói: “Muốn thông qua ngọc tỷ truyền quốc, chuyện cô đánh cược với chị dâu, cô kể lại mọi chuyện chi tiết đi.”
“Anh không biết sao? Chúng ta giới tính của đứa trẻ trong bụng của chị tôi ra đánh cược.
Tôi cũng đã bị hai vợ chồng đó lừa rồi.
Nếu không thì làm sao tôi có thể tỏ tình với anh được? Anh hoàn toàn không phải mẫu người mà bà đây thích.”
Vạn Nhất cảm thấy được răng đều đã đau nhức: “Như nhau như nhau mà thôi, cô cùng hoàn toàn không nằm trong gout thẩm mỹ của tôi.”
Lâu Doanh chế nhạo và phàn nàn: “Có nghĩa là thẩm mỹ của anh có vấn đề.”
Vạn Nhất cũng không chịu thua: “Tôi cũng rất muốn biết tuổi thơ của cô đã gặp phải bất hạnh gì mà lại khiến cho gout thẩm mỹ của cô bị bóp méo hoàn toàn đến như vậy.”
Lâu Doanh lại nổi khùng lên, giơ nắm đấm lên định đánh ăn anh, nghiến răng: “Vạn Nhất, anh thiếu đòn rồi đúng không?”
Vạn Nhất né tránh rất nhanh: “Cô còn muốn ngọc tỷ truyền quốc không?”
Lâu Doanh rất kiêu ngạo nói không cần nữa, nhưng nghĩ đến lời đề nghị mười triệu của chủ thuê, nể mặt tiền, Lâu Doanh nghiến răng: “Đi, tối nay bà đây sẽ uống cho tới khi anh gục ngã.”
Lâu Doanh lần này không dám để cho Vạn Nhất chọn địa điểm cô, cộng với việc cô đang mặc áo choàng tắm, bên trong trống rỗng, cô nghĩ ra biện pháp tốc chiến, cô trực tiếp gọi cho nhà hàng dưới lầu của khách sạn đặt một bàn rượu.
Lâu Doanh bao một phòng vip, hai người ngồi đối diện nhau.
“Một người một chai, nếu anh thua, thì đồ sẽ thuộc về tôi.”
Vạn Nhất liếc nhìn bình rượu trên bàn: “Chút rượu này mà lại muốn đổi lấy một ngọc tỷ truyền quốc giá trị liên thành sao? Giao dịch như thế này có lẽ là lỗ quá rồi, cần phải trả thêm chút nữa.”
Lâu Doanh biết rằng muốn nhổ một cọng lông từ tay của Vạn Nhất không dễ dàng như vậy.
“Anh nói đi, đàn ông con trai mà, cứ thoải mái nói.”
“Nếu tôi thua, đồ vật thuộc về