Tô Yên và Lục Cận Phong quen nhau lâu như vậy, nên cô đương nhiên hiểu rõ Lục Cận Phong, đôi khi không cần lời nói cũng có thể hiểu được đối phương sẽ làm gì.
Mấy ngày nay Lục Cận Phong cứ canh chừng cô chắc hẳn là đang có kế hoạch gì khác.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đưa mắt nhìn nhau, Lâu Doanh nói: “Chị à, có nghiêm trọng đến thế không? Không đến nỗi như vậy chứ, cho dù anh rể xui xẻo bị phá sản rồi, nhưng cũng vẫn có thể tự bảo vệ mình mà, chị đừng có quá lo lắng.”
“Điều chi không yên tâm là Tần Nhã Hân.” Tô Yên nói: “Tần Nhã Hân độc ác tàn nhẫn, còn hơn cả chị gái Tần Nhã Đan của cô ta.
Sự cố chấp của một người sẽ khiến người đó rơi vào cực đoan, mà Tần Nhã Hân lại cùng cha khác mẹ với chị, nếu cô ta ra tay với Lục Cận Phong, Lục Cận Phong sẽ lơ là không đề phòng.”
Bạch Phi Minh nói: “Tô Yên, em cảm thấy chị nên lo lắng cho mình trước đã.
Nếu như Lục Cận Phong thật sự đi đến nước M, anh cũng chỉ có một mình anh.
Nếu em là Tần Nhã Hân, em nhất định sẽ nhắm vào chị.”
Lời nói của Bạch Phi Minh như đánh thức người đang nằm mơ, sống lưng Tô Yên cứng đờ, cô hỏi: “Nếu anh là Lệ Quốc Minh, em sẽ làm gì?”
Nhắc đến Lệ Quốc Minh, Bạch Phi Minh vô thức liếc nhìn Lâu Doanh một cái.
Lâu Doanh nói: “Cậu đừng nhìn mình, loại người như vậy, chẳng khác gì một lão cáo già ngàn năm đã tu luyện thành tinh rồi.
Mình đoán không ra, nhưng chắn chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Bạch Phi Minh nhìn Tô Yên: “Ý của chị thì sao?”
“Mẹ đã chết nhiều năm như vậy rồi mà Lệ Quốc Minh vẫn chưa trút được oán hận trong lòng.
Chị lo là Lệ Quốc Minh sẽ đến Đế Đô.”
Lâu Doanh xắn tay áo nói: “Nếu ông ta có thể chịu được nắm đấm của em thì cứ tới đây, Phi Minh, cậu đi nước M một chuyện đi, mình sẽ ở lại Đế Đô bảo vệ chị gái mình.”
Ngoài mặt thì Lâu Doanh nói như vậy, nhưng nếu thật sự gặp Lệ Quốc Minh, cô ấy chắc chắn sẽ rất rối, Tô Yên cũng không muốn hai cha con vì cô mà trở mặt, vì vậy cô đang định nói thì Bạch Phi Minh đã giành trước cô một bước và nói; “Vậy thì mình sẽ đi ngay bây giờ, có chuyện gì thì cứ liên lạc với mình.”
Buổi chiều hôm đó Bạch Phi Minh đã rời đi ngay, còn Lâu Doanh thì ở lại bệnh viện canh chừng bảo vệ cho Tô Yên suốt hai mươi bốn giờ.
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện rất êm đẹp, Lục Cận Phong không hề nói ra sự thật, Tô Yên cũng giả bộ như không biết Lục Cận Phong đã đi nước M.
Mỗi ngày hai người sẽ gọi điện thoại liên lạc với nhau một lần.
Tô Yên nằm viện một tuần thì xuất viện, Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam đón cô về nhà họ Lý, Tô Đình Nghiêm muốn để mẹ con Tô Yên về nhà họ Tô, nhưng ông ta lại không cãi lại được nhà họ Lý.
Ông cụ Lục và Trần Tố Anh tạm thời thu xếp về quê, vào đêm Tô Yên xuất viện, bí mật rời khỏi Đế Đô xuyên đêm.
Vạn Nhất đích thân đưa hai người đi.
Tô Yên dẫn theo bốn đứa con của cô chuyển đến nhà họ Lý, Lưu Tuyết Lam lại mời thêm bốn người giúp việc đến chăm sóc cô.
Có nhà nhưng không thể trở về, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng nhạy bén nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc khi.
Đêm đó hai anh em ngồi xếp bằng trên mặt đất để đếm xem mình có bao nhiêu tiền tiêu vặt, muốn chia sẻ gánh nặng giúp với gia đình.
Khi Hạ Vũ Mặc nhìn thấy số lẻ của Hạ Phi còn nhiều một nửa của mình, liền sửng sốt: “Anh, sao anh lại có nhiều như vậy?”
Một phần lớn tiền tiêu vặt vào Hạ Phi lừa của Vạn Nhất, cho nên cậu đương nhiên là sẽ không nói thật, tùy tiện nói: “Trước đây ở trên đảo, hàng tháng đều có tiền phụ cấp, nên anh đã tiết kiệm được.”
Hạ Vũ Mặc cũng thực sự tin vào điều đó, cậu bé vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng em trai mình.
“Anh à, tiền tiêu vặt của em anh cũng lấy hết đi, xem thử có thể giúp được bao nhiêu cho cha.”
“Anh đi tìm mẹ, em trai, em ngủ trước đi nhé.”
Hai con heo đất của hai đứa trẻ đều đã đập ra, lấy hết tài sản của mình ra.
Hạ Phi cầm tiền đi đến phòng của Tô Yên, bé ba, bé tư được bà dì giữ, mấy ngày nay Tô Yên đang hồi phục rất tốt, đã có thể xuống đất hoạt động rồi.
“Mẹ ơi.”
Hạ Phi vặn cửa đi vào.
“Cục cưng, đã muộn như vậy rồi sao con còn chưa ngủ.” Tô Yên đang chuẩn bị nghỉ ngơi đây.
“Mẹ, đây là tiền tiêu vặt mà con và em đã dành