Tô Yên không thể tin được, người đứng ở cửa lại có thể là cái người đã rời đi hơn nửa tháng Lục Cận Phong.
Sáng sớm nay Lục Cận Phong mới về tới Đế đô, anh leo tường trèo vô nhà, không quấy rầy nhà họ Lý.
Anh rất muốn nhìn thấy Tô Yên, đang chuẩn bị mở cửa, thì ai biết được đúng lúc Tô Yên từ bên trong mở cửa ra.
Ánh mắt Lục Cận Phong dịu dàng, môi khẽ nhếch lên: “Yên Yên, anh về rồi!”
Dứt lời, Tô Yên kích động nhào vào lòng của Lục Cận Phong, vòng tay ôm lấy eo anh.
“Cuối cùng anh cũng về rồi, anh có biết mỗi ngày em đều rất lo lắng không, em rất sợ anh gặp tai nạn, sợ anh… sẽ không trở về nữa.
”
“Anh về rồi!” Lục Cận Phong ôm chặt lấy Tô Yên, hôn lên trán cô, rồi lại ôm: “Yên Yên, anh nhớ em.
”
Đây là lần đầu tiên hai người xa cách lâu như vậy, lần trước vì bị trúng kế của Tần Nhã Đan, Tô Yên mới tức giận rời đi, hai người cũng không xa nhau lâu như vậy.
Những ngày cách xa nhau, mỗi ngày đều dài như một năm.
Lục Cận Phong hận không thể gọi cho Tô Yên trăm cuộc điện thoại mỗi ngày, nhưng bên này có quá nhiều việc, rất bận rộn.
Tô Yên ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lục Cận Phong, tâm trạng kích động từ từ bình tĩnh trở lại: “Để em xem xem, anh có bị thương không.
”
Tô Yên từng nghe ngóng tin tức từ Lâu Doanh, biết được an ninh ở nước M không tốt, rất loạn và nguy hiểm, việc mà Lục Cận Phong làm cũng là công việc rất nguy hiểm, nên cô càng lo lắng hơn.
“Anh không sao! ” Lục Cận Phong còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy rất đau đớn hơi thở gấp gáp.
Khi Tô Yên đưa tay cởi quần áo của Lục Cận Phong để kiểm tra, tay cô vô tình chạm vào vai của Lục Cận Phong.
Có một vết thương trên vai.
Nhìn thấy Lục Cận Phong cau mày đau đớn, Tô Yên vội vàng xé quần áo của anh ra.
Có một miếng băng gạc được quấn quanh vai của anh, miếng băng gạc đó thấm đẫm màu máu.
“Sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không?” Tô Yên hung hăng tóm lấy vai anh, tức giận đè Lục Cận Phong ngồi xuống ghế sô pha: “Còn muốn lừa em, ngồi im đó cho em, em đi lấy hộp thuốc rồi thay băng gạc mới cho anh.
”
Giọng điệu của Tô Yên rất dữ dằn, vừa trách móc lại vừa cảm thấy đau lòng.
Lục Cận Phong mỉm cười, vợ anh đau lòng thay cho anh, trong lòng tự nhiên thấy rất vui.
“Còn cười được.
” Tô Yên hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Vợ ơi.
” Lục Cận Phong kéo lấy tay của Tô Yên, dùng ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay của Tô Yên: “Có một người vợ tốt như vậy, chồng còn có thể đòi hỏi gì nữa.
”
Trái tim của hai người ở bên nhau, cho dù có gặp khó khăn lớn đến cỡ nào, cũng là chuyện nhỏ.
Tô Yên nở nụ cười: “Miệng càng ngày càng ngọt.
”
Tô Yên thu tay về, đi lấy hộp thuốc, cẩn thận cởi áo cho Lục Cận Phong, lộ ra vết thương trên vai.
“Anh còn chưa nói tại sao lại bị thương đâu?” Tô Yên vừa gỡ miếng băng gạc vừa hỏi.
“Lúc đánh nhau bất cẩn nên bị thương.
” Lục Cận Phong bùi ngùi nói: “Lâu rồi không đánh nhau nên tay hơi cứng.
”
Tô Yên xé toàn bộ miếng băng gạc xuống, mới thấy vết thương trên vai dài khoảng năm đến sáu cm, đã được khâu hơn mười mấy mũi rồi.
Vết thương còn rất mới, máu vẫn còn đang chảy ra.
Đầu mũi Tô Yên chua xót, một giọt nước mắt rơi trên bờ vai mịn màng của Lục Cận Phong, đầu ngón tay cô run lên, có chút sợ hãi không dám chạm vào.
Tô Yên không thể nhìn tiếp được nữa, cô đau khổ quay đầu đi, nước mắt tí tách tí tách từng giọt rơi xuống, cô âm thầm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xong rồi mới quay đầu lại.
“Không đau thật mà.
” Lục Cận Phong nắm tay Tô Yên cười nói: “Đừng khóc, anh đau lòng lắm.
”
Bị thương tới như vậy, còn nói không đau, ngược lại còn cảm thấy đau lòng khi thấy cô rơi vài giọt nước mắt.
Tô Yên vừa giận vừa cảm động.
“Lục Cận Phong, đây là lần cuối cùng em cho phép anh bị thương, nếu anh còn dám làm chính mình bị thương, thì đừng hòng trèo lên giường ngủ trong vòng một năm, ngủ trên ghế sô pha kiểm điểm lại bản thân cho em.
”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười: “Vợ à, đây chính là cực hình đó, anh thà quỳ trên vỏ sầu riêng còn hơn.
”
Tô Yên nhớ lại lần trước Lục Cận Phong không chút do dự quỳ trên vỏ sầu riêng, dùng đầu gối dập mạnh xuống vỏ sầu riêng, buồn cười không chịu được.
“Lần trước là do anh tự mình quỳ mà.
” Tô Yên than thở: “Một người đàn ông thì không được dễ dàng quỳ trước mặt người khác, vậy mà anh nói quỳ là quỳ ngay.
”
“So với em thì những thứ đó đều không quan trọng.
”
“Rồi rồi rồi, em biết rồi, trong lòng anh, mạng của em quan trọng hơn mạng của anh, tâm trạng của em còn quan trọng hơn cả thể diện của anh, anh đấy, thật sự không biết nên nói gì với anh nữa.
”
Tô Yên thật sự bó tay với Lục Cận Phong, đừng thấy lúc nào Lục Cận Phong cũng chiều theo ý cô, mà nghĩ rằng cô đang ngồi trên đầu trên cổ Lục Cận Phong, nhưng thật ra, cô mới là người bị Lục Cận Phong điều khiển.
Tô Yên lấy miếng băng gạc mới, cẩn thận thay băng mới cho Lục Cận Phong.
Cô sợ sẽ làm