Tô Yên vội vàng hỏi: “Lục Cận Phong, bên Hạ Vũ Hạ Huy kia có tin tức gì không?”
Lục Cận Phong lắc đầu: “Tạm thời chưa có, nơi cuối cùng mà Tô Duy biến mất là ở ngoài vành đai thứ ba, vùng ngoại thành kia không có giám sát, nếu thật sự phải tìm ra bằng được thì rất mất thời gian.”
Bỏ qua chỗ làm việc thì bên vùng ngoại thành kia có hơn trăm nhà, còn có khu cư dân, thị trấn, nếu thật sự muốn tìm ra được thì sẽ gặp khó khăn rất lớn.
“Lúc nên xuất hiện, anh ta sẽ xuất hiện thôi.” Tô Yên cảm thấy cũng không thể buồn lo vô cớ quá: “Đúng rồi, hôm nay em thấy Lục Thừa Mẫn, anh ta mở một cửa hàng bánh ngọt, đang phát tờ rơi ở ven đường.”
“Ừm, anh biết.” Lục Cận Phong nói: “Buổi chiều Lục Gia Hành có mang ít bánh kem đến đây cho ông nội nếm thử, ông rất vui vẻ.
Nghe ý của Lục Gia Hành, Lục Thừa Mẫn quen bạn gái, là cô giáo trong trường học.
Sắp có chuyện tốt rồi.”
“Thật?” Tô Yên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Lúc trước hai cha con này chuyên tâm gây dựng sự nghiệp, còn nghĩ sao mới có thể giết chết anh rồi để mình kế thừa tập đoàn Lục thị.
Anh mới chỉnh đốn bọn họ một trận như vậy mà bọn họ lại thật sự biết điều, bằng lòng chấp nhận cuộc sống của người bình thường.”
Lục Cận Phong thử đứng lên đi vài bước: “Sớm biết bọn họ cần phải chỉnh đốn lại thì anh đã sớm chỉnh.”
Thấy Lục Cận Phong đứng lên, Tô Yên huýt sáo một cái: “Tổng giám đốc Lục, đến show một phát, biểu diễn dáng múa gợi cảm quyến rũ của anh chút đi.”
Lục Cận Phong: “…”
“Vợ à, em không sợ chồng của em sẽ kéo thêm đào hoa à?”
“Không sao, đến một đóa, bà đây ngắt một đóa, đến hai đóa, ngắt cả hai.” Tô Yên nhớ tới một chuyện, cô nói: “Đúng rồi, bikini em mua cho anh về rồi.
Chồng à, anh muốn thử một lần không?”
Tô Yên lấy bikini ra, còn là màu đỏ vô cùng gợi cảm.
Nếu mặc vào mà không thành quyến rũ vô địch thì cũng là cay cả con mắt.
“Vợ à, em đây là đang âm mưu hại chồng.” Lục Cận Phong nhìn thoáng qua, run lập cập, không có cách nào tưởng tượng ra mình mặc vào sẽ thành cái dạng hình tượng gì.
“Chồng à, thử xem sao.” Tô Yên cười nói: “Em muốn nhìn, mau đi đi.
Anh Lục, yêu anh.”
Má ơi, đây chính là giết sạch.
Một tiếng anh Lục khiến tim Lục Cận Phong đều tan chảy rồi.
Lục Cận Phong nhéo nhéo cằm Tô Yên, mang theo sự cưng chiều lại dung túng: “Tiểu yêu tinh, thua dưới tay em rồi.
Anh đi mặc.”
Thật sự đúng là cầu gì được nấy.
Một tay Lục Cận Phong cầm lấy bikini đến phòng thay quần áo đổi đồ.
“Chồng à, anh thật tốt.”
Tô Yên bên ngoài chờ, trong lòng cô tràn trề mong đợi.
Đợi mấy phút mà anh còn chưa ra, Tô Yên không chờ nổi nữa, đứng ngoài cửa phòng thay quần áo mà thúc giục: “Chồng ơi, anh Lục, xong chưa?”
“… Xong rồi.”
Lục Cận Phong chầm chậm mở cửa ra, trong giây phút cửa mở ra kia, Tô Yên nhìn thấy Lục Cận Phong mặc bộ bikini màu đỏ này thì trực tiếp phụt cười.
“Ha ha.” Tô Yên cười đến mức ngã trước ngã sau.
Lục Cận Phong: “...”
Dáng người của Lục Cận Phong tương đối vạm vỡ, đường nhân ngư, cơ bụng tám múi.
Đây chính là kiểu không thiếu thứ gì, còn lộ ra mấy phần hoang dã và gợi cảm.
Dã tính người đàn ông chân chính thật đẹp.
“Vợ à.” Lục Cận Phong ôm eo Tô Yên, có thể chọc Tô Yên cười thì dứt khoát không thèm đếm xỉa gì nữa.
Anh quăng cho Tô Yên một ánh mắt quyến rũ, ra vẻ nũng nịu mà nói: “Em xem anh có đẹp hay không.”
“Phụt.” Tô Yên không ngừng cười như điên: “Anh giả gái chả giống chút nào.
Phụ nữ mà có dáng vẻ vạm vỡ như anh thì sợ là không dễ gả ra ngoài.”
“Người đừng nói như vậy mà, người ta rất xấu hổ đấy.” Lục Cận Phong dùng một bàn tay che nửa mặt, diễn kiểu con gái thẹn thùng đúng là giống được mấy phần.
Tô Yên cười đến mức đau bụng: “Lục Cận Phong, sao trước kia em không phát hiện ra anh gây cười như vậy chứ.
Em quyết định rồi, điệu múa xinh đẹp này, anh chỉ có thể nhảy cho một mình em xem, không thể cho bọn họ xem, quá là có hại.”
“Yên Yên.” Một tay Lục Cận Phong giam giữ eo Tô Yên: “Để chồng uống ngụm canh cho đỡ thèm.”
“Lục Cận Phong, anh lại thế rồi.” Tô Yên chợt cảm thấy hối hận, sao cô lại đi chọc Lục Cận Phong thế.
Nếu vào nửa năm sau, lúc cơ thể đã khôi phục thì Lục Cận Phong còn có thể để cô xuống giường sao?
Tô Yên nhanh trí: “Chồng à, hình như bé ba bé tư khóc, em đi xem sao, anh đi ngủ sớm chút.”
Nói xong, Tô Yên lập tức chạy nhanh như chớp.
Chạy ra khỏi phòng, Tô Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn có con trai làm bùa hộ mệnh.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Tô Yên, khóe miệng Lục Cận Phong hơi cong lên, tay sờ sờ chân.
Ừm, sắp được rồi,