Sau khi người đàn ông cao gầy đăng ký, thật sự những người khác cũng đi đăng ký.
Chu An chết lặng.
Anh ta không hiểu làm thế nào mà Lục Cận Phong chỉ nói có vài câu nhẹ nhàng lại có thể lay động mọi người như thế này.
Những người này không phải là không có não đó chứ.
“Tôi thấy là các người đều điên rồi, Địa Sát và Ám Dạ như nước với lửa.
Nếu các người gia nhập Ám Dạ, chẳng khác nào đưa cừu vào miệng cọp sao? Não của mấy người bị úng nước rồi, Lục Cận Phong chỉ đang lừa mấy người mà thôi, sau khi lừa các người vào đó được rồi, sẽ xử lý từng người một.”
Câu nói của Chu An khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Đây là sự thật, bọn họ gia nhất thời phấn kích nên đã lỡ gia nhập rồi, nếu không có bảo đảm giai đoạn sau, vậy thì lại càng không có hy vọng với Lục Cận Phong.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Cận Phong, bởi vì họ muốn Lục Cận Phong nói, hoặc là hứa một lời.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong nheo lại, hứa trước mặt mọi người: “Tôi lấy nhân phẩm của mình ra đảm bảo, tất cả những người anh em gia nhập Ám Dạ, cho dù trước đây các người đã làm gì, có khúc mắc gì với Ám Dạ, miễn là mọi người đã gia nhập vào thì mọi người đều chính là anh em trong Ám Dạ, không khác gì những người anh em khác, nhưng nếu mọi người mà hai lòng, thì Lục Cận Phong tôi tuyệt đối sẽ không thể nào dung thứ được cho bất cứ ai.”
Thưởng phạt rõ ràng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông cao gầy nói: “Chúng ta đều đã đi theo đại ca Tần.
Nếu như ông ấy đã đưa chiếc nhẫn cho đại ca Lục, mắt nhìn người của ông ấy tuyệt đối không bao giờ sai.
Mọi người nhất định phải tin tưởng đại ca Tần.”
Có người thận trọng hỏi: “Đại ca Lục, chiếc nhẫn của anh thật sự là do đại ca Tần giao cho anh sao?”
Chiếc nhẫn này không phải do Tần Chấn Lâm đích thân giao lại cho anh, mà Tần Chấn Lâm đã đưa cho Tô Yên, Lục Cận Phong và Tô Yên là vợ chồng, nếu đưa cho Tô Yên, chẳng phải tương đương với đưa cho Lục Cận Phong sao?
Lục Cận Phong tim không đập nhanh, mặt cũng không đỏ gật đầu: “Ừm!”
“Đại ca Lục, chúng tôi tin tưởng anh, tôi sẽ ký tên gia nhập.”
Bọn họ lần lượt ký tên, cuối cùng chỉ còn lại có bốn người không gia nhập, bốn người này đều là thân tín của Chu An, bọn họ không dễ dàng bị Lục Cận Phong dụ dỗ như vậy.
Chu An mang theo hơn ba mươi người đến, còn chưa kịp đánh đấm gì, gần như toàn quân đã bị tiêu diệt rồi.
Chu An nhìn bốn người ở hai bên trái phải, anh ta kích động có ý muốn đập vào tường.
Nếu chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, anh ta làm sao còn có thể lăn lội trong giới nữa?
Lục Cận Phong chống nạng ngồi trên ghế, khí thế tràn đầy, mang lại cho người ta một cảm giác thống trị thiên hạ, đôi mắt như chim ưng khóa chặt vào Chu An: “Ban nãy tôi đã nói rồi tôi không phải chỉ có một, bây giờ anh còn muốn đánh không? Chỉ cần Địa Sát các người cũng gia nhập vào Ám Dạ của tôi, tôi nhất định sẽ cung cấp cho mọi người những phúc lợi hậu hĩnh, tuyệt đối không ưu ái riêng ai.”
Chu An: “…”
Lục Cận Phong thậm chí còn lợi dụng cả anh ta.
Những người anh ta mang theo đều đứng sau lưng Lục Cận Phong, vốn dĩ Lục Cận Phong đang đơn độc, nhưng bây giờ anh ta lại gần như trở thành một kẻ cô độc.
Vẫn còn đánh à?
Chỉ có kẻ ngu mới đánh nữa, làm như vậy không phải rõ ràng là đang đi thí mạng hay sao?
“Lục Cận Phong, đời này có rất ít người khiến Chu An tôi phải bái phục, anh là một trong số họ, hôm nay tôi sẽ buông tha cho anh một lần, núi cao vẫn còn nằm yên tại chỗ, nước xanh vẫn chảy mãi,, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!” Chu An là người biết tiến lui, nói thẳng ra là anh ta đã rén rồi.
Lục Cận Phong không đuổi cùng giết tận bọn họ, những người đứng sau anh là người của Địa Sát, lại vừa mới gia nhập, nên anh không thể để bọn họ chĩa mũi nhọn về phía Chu An được.
Loại chuyện trái đạo đức này là điều cấm kỵ nhất trong giới.
Mục đích hôm nay của Lục Cận Phong không phải là Chu An, mà là Lệ Quốc Minh.
Còn Chu An, đó chỉ là sự cạnh tranh giữa các tổ chức, Lệ Quốc Minh mới là mối đe dọa lớn nhất.
“Chờ đã.” Lục Cận Phong lên tiếng gọi lại: “Đại ca Chu, nếu anh muốn ngồi vững ở vị trí đại ca của mình, tốt hơn hết nên giao Lệ Quốc Minh và Tần Nhã Hân ra, giao du với sói, hổ, báo, sẽ tự đào mộ chôn chính mình.”
Giao Lệ Quốc Minh ra, có thể Chu An sẽ đồng ý, còn giao Tần Nhã Hân thì không thể rồi.
Anh ta đã tốn rất nhiều công sức để đưa người ra ngoài, làm thế nào lại có thể đưa vào được.
Chu An không nói gì, đưa những người còn lại của mình bỏ đi.
Hạ Vũ hỏi: “Đại ca, anh cứ thả người đi như vậy à?”
Lục Cận Phong nhìn đám người đứng phía sau: “Chúng ta không cần vũ lực cũng đã có thể chiến thắng, Hạ Huy, Hạ Vũ, hãy đưa những người này đi ổn định trước đã.
Những phúc lợi mà ban nãy chúng ta vừa nêu phải sắp xếp cho đủ.
Nếu cần tiền thì cứ tìm Vạn Nhất.”
Hạ Huy, Hạ Vũ lập tức phục Lục Cận Phong sát đất.
Thiếu tiền thì cứ đi tìm Vạn Nhất.
Không