Tô Yên im lặng vài giây, sau đó đáp một tiếng: "Hử!"
Tần Chấn Lâm đợi nửa ngày, nhưng cô không nói tiếp?
Bình tĩnh như vậy à?
Không ra bài theo lẽ thường.
Ông ta không thể nhịn được nói: "Tiểu Yên, cha muốn gặp dì của con.
"
Tô Yên lập tức biết đây mới là mục đích của Tần Chấn Lâm.
Cô xoa xoa thái dương nói: "Đồng chí Tần, tôi còn chưa nhận ông làm cha ruột, vậy mà ông lại muốn an bài cho dì lên trước.
"
Tô Yên thực sự không thể chấp nhận việc Tần Phương Linh là dì của cô.
Tần Phương Linh là người mà cô không bao giờ muốn nhắc đến trong cuộc đời mình.
"Tiểu Yên, cha với dì của con đã thất lạc nhiều năm như vậy, hiện tại có tin tức của em ấy, sao con lại không cho cha gặp, máu mủ tình thâm mà…"
"Được rồi được rồi, ông đến nhà giam cho nữ chờ đi, tôi tới ngay đây.
"
Đúng là biết chơi bài tình thân.
Có một số việc, không thể tránh khỏi như thế.
Tô Yên tạm gác công việc lại, lái xe đến nhà giam cho nữ.
Lúc cô đến, Tần Chấn Lâm với Tô Đình Nghiêm đã sớm đến, hai người ngồi trong xe, thấy Tô Yên đến, Tần Chấn Lâm vội vàng xuống xe, Tô Đình Nghiêm do dự một hồi mới xuống xe.
Tô Yên đậu xe xong, xuống xe.
"Tiểu Yên.
" Tần Chấn Lâm cười ha ha đi tới.
"Đi thôi.
" Tô Yên hành động kiên quyết, cũng không nhiều lời.
Ba người bọn họ đi vào, Tô Yên đăng ký, cô có quan hệ với Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh, đưa ra lý do đến thăm Tần Phương Linh, cũng là điều hợp lý.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Tô Yên đứng ở ngoài cửa phòng kiểm tra, không đi vào, Tô Đình Nghiêm cũng ở ngoài cửa hút thuốc, cũng không có đi vào.
"Đồng chí Tô, không muốn nhìn một chút à?"
Tô Đình Nghiêm muốn đi vào nhưng lại không dám, nếu ông ta không muốn thì sẽ không đến, nhưng nếu ông ta dám đi vào, thì ông ta sẽ không do dự ở cửa.
"Vợ chồng một ngày, trăm ngày ân nghĩa, nếu như dì Tần không ổn, nhìn thấy thế cha sẽ lo lắng lắm.
"
Tô Yên cười: "Lúc bà ta kêu người đánh ông, tôi cũng cảm thấy rất lo lắng.
"
Tô Đình Nghiêm trừng mắt nhìn Tô Yên, thật sự là hết chuyện để nói.
Tâm trạng Tô Yên đột nhiên tốt lên rất nhiều, cô đi đến bên cạnh Tô Đình Nghiêm: "Trước khi tôi đến đây, hai người đã bàn cách đưa người ra ngoài chưa?"
Tô Đình Nghiêm kinh ngạc: "Mày thật đúng là hồ ly tinh, mày biết tất cả mọi chuyện rồi, hừ, cha ruột của mày cũng đã cao tuổi, chỉ muốn đoàn tụ với em gái mình, đó cũng là chuyện bình thường thôi.
"
Tô Yên lẩm bẩm nói: "Biết ngay là người cha này vẫn chưa cạn dầu mà.
"
Không phải là đèn đã cạn dầu.
Trước đây Tần Phương Linh hợp tác với Tô Vân bắt cóc Hạ Vũ Mặc, ném Hạ Vũ Mặc xuống biển, bây giờ muốn cô tha thứ cho Tần Phương Linh, điều này là không thể.
Vừa nghĩ tới chuyện đây, Tô Yên lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Cảm ơn cảnh sát Vương, là ai đã đến thăm mẹ tôi?"
Tô Yên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Tô Vân từ cửa ngoài đi vào, cô ta cũng tới thăm Tần Phương Linh.
Nhìn thấy Tô Yên, Tô Vân sững sờ một lúc, sau đó cô ta nhìn Tô Đình Nghiêm đang hút thuốc một cái: "Các người đến thăm mẹ tôi à?"
Tô Đình Nghiêm với Tô Yên không nói chuyện, bọn họ chỉ liếc nhìn Tô Vân, hai người trực tiếp không để ý tới.
Tô Yên thờ ơ hỏi Tô Đình Nghiêm: "Ông nghĩ như thế nào?"
"Dựa theo kinh nghiệm của cha với dì Tần của con nhiều năm như vậy, nếu bà ta ra ngoài, sẽ gây chuyện khiến không ai được yên bình, đoán chừng Chu Hoàng Long cũng không muốn bà ta ra ngoài.
"
Tô Yên trêu chọc: "Bị đánh đến nỗi sợ rồi à?"
Tô Đình Nghiêm tức giận đến mức dựng cả râu, trừng mắt, đứa nhỏ này, luôn lấy nỗi đau của ông ta để giẫm lên.
Tô Đình Nghiêm ngạo mạn nói: "Cha mà còn sợ bà ta à? Hai bọn ta sớm đã ly hôn từ lâu rồi, bà ta cho cha đội nón xanh, người chột dạ với sợ hãi là bà ta mới đúng, làm sao có thể là cha được? Bây giờ bà ta là dì của con, con muốn bà ta ra ngoài à?"
"Không muốn.
" Tô Yên rất trực tiếp, cũng không sợ Tô Vân ở bên cạnh nghe được.
Tô Vân ở bên cạnh nghe một lúc, mờ mịt nói: "Dì là sao? Ra ngoài là sao, hai người đến đây làm gì?"
Tô Đình Nghiêm và Tô Yên đồng thời lườm Tô Vân một cái, vẫn không phản ứng lại, hết sức phối hợp nói chuyện.
Tô Vân bị coi thường, trên mặt có chút nhịn không được, cũng có phần gấp gáp.
Lúc này, giọng nói Tần Phương Linh nghẹn ngào đứt quãng truyền đến từ phòng thăm: "Anh, anh, tại sao bây giờ anh mới tới tìm em?"
Tô Yên có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Tần Phương Linh từ ngoài cửa.
Cảnh anh em nhận ra nhau, thật là cảm động.
Tô Vân nghe thấy tiếng nói lập tức chạy vào, Tô Yên nói với Tô Đình Nghiêm: "Tôi lên xe đợi đây.
"
Bỏ lại những lời này, Tô Yên đi ra ngoài.
Sau khoảng nửa giờ, Tần Chấn Lâm với Tô Đình Nghiêm đi ra ngoài, hai mắt Tần Chấn Lâm đỏ hoe, là một người đàn ông to lớn, nhưng lại xúc động như thế.
Tô Yên không hỏi thêm cái gì, chỉ nói cậu: