Một tiếng “mẹ” đó khiến cả quý bà và Luis bị sốc.
Cả thế giới dường như đã đóng băng vào lúc đó, hai mắt Tô Yên càng ngày càng đỏ, chóp mũi cũng càng lúc càng xót xa.
Người phụ nữ trước mặt giống hệt như người mẹ trong trí nhớ của cô ngoại trừ dấu vết của thời gian.
Người phụ nữ cao quý kinh ngạc rơi cả đồ đang cầm trên tay xuống đất, không thể tin được hỏi: “Con là...!Tiểu Yên?"
Mười mấy năm rồi, Tô Yên đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ, diện mạo cũng đã có sự thay đổi lớn, nhất thời quý bà đó cũng không dám xác nhận.
“Đúng, là con, con là Tô Yên.” Tô Yên bước xuống bậc thềm, khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt, cô không dám tin người mẹ ruột đã qua đời hơn mười năm, lại còn sống sờ sờ và đang đứng ngay trước mặt cô.
Hai tay Tô Yên run lên, cô muốn chạm vào quý bà đó, nhưng lại là sợ là ảo giác mà thôi.
Ngôi mộ của mẹ rõ ràng là ở nghĩa trang Đế Đô có Tần Chấn Lâm canh giữ nó, nă đó cô ấy đã tận mặt nhìn thấy mẹ mình nhắm mắt qua đời cơ mà.
“Tiểu Yên, con gái của mẹ.” Người phụ nữ cao quý đó khuôn mặt cũng đầy nước mắt, khích động ôm Tô Yên vào lòng: “Tiểu Yên, là mẹ đây, con gái ngoan của mẹ, Tiểu Yên à.”
“Mẹ.” Tô Yên cũng ôm người phụ nữ cao quý đó, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc thảm thiết.
Sau khi tâm trạng của hai người đã ổn định, trong phòng ngủ, Tô Yên nhìn người phụ nữ cao quý ở trước mặt, vẫn không thể nào tin được: “Mẹ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao...!tại sao mẹ lại còn sống?”
Cái tình huống cẩu huyết này, chỉ có thể thấy trong phim, không ngờ nó lại được diễn ngay trong hiện thực, à không, ngay cả phim cũng không dám làm như thế này.
Mẹ giả chết hơn mười năm, nhưng mẹ vẫn chưa một lần quay trở lại Đế Đô để thăm cô.
Điều này cho dù Tô Yên có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Cô là con gái duy nhất của bà, đến con gái nuôi mà mẹ còn hết mực yêu thương như vậy, tại sao bà lại máu lạnh với con gái ruột của mình đến thế?
Người mẹ trong trí nhớ của cô không phải như thế này.
Đôi mắt của Lệ Uyển lộ ra vẻ dịu dàng và lãnh đạm chỉ có thể nhìn thấy của những người đã trải qua mưa gió: “Tiểu Yên, năm đó mẹ cũng là vì cứ tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, chú Thượng Quan của con, ông ấy đã cứu mẹ, lúc mẹ tỉnh lại thì đã đến thị trấn nhỏ này rồi.”
“Thương Quan Ân sao?”
“Con biết à?”
“Con có nghe đồng chí Tần nhắc đến.” Tô Yên nói: “Nhưng đồng chí Tần nói, Hải Vân, Thương Quan Ân, bọn họ đều đã chết rồi.”
Một người “sống lại” thì cũng không sao, nhưng tất cả đều sống lại hết thì thật giống như là một trò đùa, không thể tin được.
Lệ Uyển lo ngại: “Đồng chí Tần?”
“Tần Chấn Lâm.” Tô Yên nói thẳng: “Mẹ, con là con gái của Tần Chấn Lâm phải không?
Lệ Uyển sửng sốt: “Con cũng đã biết rồi à?”
“Con đã biết rồi, nhưng con cũng không hiểu rõ lắm.” Tô Yên có quá nhiều điều nghi hoặc: “Mẹ, mẹ có thể nói hoàn chỉnh cho con biết được không, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Tại sao mẹ lại không quay lại tìm con?”
Ánh mắt của Lệ Uyển nhìn Tô Yên tràn đầy sự áy náy và tự trách mình, thân là một người mẹ, bà ấy đã nợ Tô Yên rất nhiều.
Lệ Uyển cúi đầu, một hồi lâu sau, bà ấy chầm chậm nói: “Chuyện phải bắt đầu từ ngày mẹ được nhà họ Lệ nhận nuôi...”
Đó thực sự là một câu chuyện dài.
Lệ Uyển và Hải Vân lần lượt được nhà họ Lệ nhận nuôi, sau đó bọn họ mới quen biết Thương Quan Ân và Tần Chấn Lâm là những đứa trẻ mồ côi, bọn họ có thể xem là cùng nhau lớn lên.
Thanh mai trúc mã.
Hải Vân thầm thích Thương Quan Ân, còn Lệ Uyển và Tần Chấn Lâm lại yêu nhau, nhưng bọn họ không bao giờ nói ra.
Thương Quan Ân lại yêu Lệ Uyển.
Chuyện tình cảm của những người này rất phức tạp.
Lệ Uyển chia tay với Tần Chấn Lâm, thì lại bị Lệ Quốc Minh cho uống thuốc phá thai, mạng lớn, nên mới giữ được đứa trẻ, bà ấy thay tên đổi họ đến Đế Đô, và gặp Tô Đình Nghiêm.
Lệ Uyển nghĩ rằng bà ấy đã có thể bình an sống đến hết đời, mãi cho đến khi bà ấy nhận được một lá thư từ Hải Vân, đây là lần đầu tiên bà ấy rời khỏi Đế đô sau khi đến Đế đô.
Sau khi Hải Vân chết, đã giao Tô Duy cho Lệ Uyển, rồi không lâu sau đó, cơ thể của Lệ Uyển cũng không ổn.
Thương Quan Ân đã tìm được bà ấy, bác sĩ lúc đó đã chẩn đoán sai, Lệ Uyển vẫn chưa chết, Thương Quan Ân giấu diếm, mang Lệ Uyển đi, và một lần