Vạn Nhất nhìn Lục Cận Phong với vẻ mặt sùng bái.
Vừa rồi anh ta cũng chưa phát hiện sao Lục Cận Phong lại hồi phục nhanh như vậy.
Biến cố lớn như thế, Lục Cận Phong không hề bị nỗi đau buồn kìm hãm chỉ số IQ, rất nhanh đã phân tích ra toàn bộ sự việc.
Kế điệu hổ ly sơn của Trần Tố Anh và Tô Yên, làm cho Lục Cận Phong rời khỏi Đế Đô, đã bị bỏ lại.
Bây giờ cũng không khó để đoán được dụng ý của đối phương, giết Trần Tố Anh, đổ tội cho Tô Yên, hủy đi sự trong sạch của Tô Yên một lần nữa.
Nhưng mà nhất định đối phương không thể đoán ra được, Tô Yên và Lâu Doanh cũng dùng tới chiêu lặng lẽ chuồn mất.
Người đến quán bar chính là Lâu Doanh, theo dõi biển số xe mới là Tô Yên.
Vạn Nhất lẩm bẩm: "Quá phức tạp rồi, đại ca, anh thật sự chưa từng nghi ngờ chị dâu sao?"
Lục Cận Phong liếc Vạn Nhất một cái: "Cô ấy là vợ tôi, ông đây có nghi ngờ ai, cũng không thể nghi ngờ vợ mình được.
"
Đây quả thật là chuyện không cần nghi ngờ.
Nếu giữa vợ chồng không có sự tin tưởng, thì hai người coi như xong rồi.
Hơn nữa, Lục Cận Phong cũng nhân tiện tra ra bản ghi cuộc trò chuyện của Trần Tố Anh, có một ít manh mối.
Trước khi Trần Tố Anh chết, từng nhận được hai số lạ.
Lâu Doanh cũng nói, Tô Yên nhận được tin tức của bọn bắt cóc nên mới đi, anh cũng nhận được tin mới đến núi Thanh Đài, như vậy Trần Tố Anh xuất hiện ở Cầu nhị tiên, nhất định cũng là do nhận được tin tức.
Những sự sắp xếp vụng về này, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Bây giờ Tô Yên mất tích, Lục Cận Phong lo rằng Tô Yên sẽ bị giết hại.
Mánh khóe của Tần Nhã Hân không cao siêu, nhưng thủ đoạn lại rất tàn nhẫn.
Lục Cận Phong mở máy tính, nhổ kim tiêm trên tay ra: "Đi chuẩn bị xe đi.
"
"Đại ca, anh bị thương thành như vậy, vẫn nên nằm nghỉ ngơi! "
"Dù chỉ còn một hơi thở, ông đây cũng không thể nằm ở đây được.
"
Tô Yên thành tội phạm bị truy nã, việc này sau nửa giờ ngắn ngủi đã lên hot search.
Tô Yên giết mẹ chồng của mình, trên mạng rất nhiều lời mắng chửi, đều nói Tô Yên không biết phải trái, lòng dạ độc ác.
Lâu Doanh nhìn thấy thì cực kỳ tức giận, muốn mắng trả, nhưng trên mạng có vô số cư dân mạng, cô ta cũng mắng không lại, bây giờ chuyện cô ta phải làm, là tìm Tô Yên về.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh biết được Trần Tố Anh đã chết, Tô Yên mất tích, vô cùng khiếp sợ.
Gần như trong một đêm, nhà họ Lục đã tan cửa nát nhà.
Ông cụ Lục cũng ngã bệnh, Xa Thành Nghị lúng túng cuống cuồng.
Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc đợi ở nhà, Lục Cận Phong đã ra lệnh, không cho hai anh em đi đâu cả, chỉ ở nhà đợi.
Tô Đình Nghiêm vừa nghe xảy ra chuyện, trước tiên đến nhà họ Lục thăm ông cụ Lục, rồi đi tìm Lục Cận Phong, chẳng qua là ông ta đã vồ hụt, không tìm được Lục Cận Phong.
Tần Chấn Lâm canh giữ ở nghĩa trang nhìn thấy tin tức, suy sụp ngồi trước mộ Lệ Uyển, vô cùng đau đớn: "Hai chị em này, cứ phải đấu đến mức một mất một còn sao!"
Trong lòng Tần Chấn Lâm cũng sáng như gương, từ việc mất đi đứa nhỏ đến Trần Tố Anh gặp chuyện không may, Tô Yên bị dán nhãn tình nghi, ông ta biết, bản thân không thể tiếp tục để Tần Nhã Hân tùy hứng như vậy nữa.
Tần Chấn Lâm thở dài, đây chính là tội nghiệt do ông ta tạo ra!
Tần Chấn Lâm sờ mộ bia: "Tiểu Uyển, con gái chúng ta đã xảy ra chuyện, tôi cũng không thể tiếp tục giữ ở đây, tôi phải đi trước, chờ mọi chuyện xong xuôi rồi lại đến cùng bà! "
Còn chưa dứt lời, phía sau Tần Chấn Lâm đột nhiên lại vang lên tiếng của phụ nữ.
"Lúc tôi còn sống, ông cũng không nói với tôi nhiều thế, bây giờ sao lại nói với cái bia mộ nhiều như vậy.
"
Nghe xong, Tần Chấn Lâm đột nhiên xoay người.
Cách ba mét, Lệ Uyển mặc sườn xám, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Chấn Lâm.
Trước kia Tần Chấn Lâm từng nói, Lệ Uyển mặc sườn xám là đẹp nhất, rất nữ tính.
Lệ Uyển đến Đế Đô vài ngày, bây giờ mới đến gặp Tần Chấn Lâm.
Hai người đã hơn hai mươi năm không gặp, trong phút chốc vừa chạm mặt, ánh mắt Lệ Uyển đã ươn ướt.
Vốn tưởng là tâm lặng như nước, nhưng khi người mình yêu xuất hiện, nội tâm lại như nổi lên mưa to gió lớn, lòng nóng như lửa đốt.
Lệ Uyển so với hai mươi năm trước, không phải là thay đổi quá lớn, chăm sóc vô cùng tốt, nhưng tính tình có chút thay đổi, không còn sắc nhọn giống như con nhím nữa, cả người cũng trở nên ôn hòa