Tô Yên gật đầu nói: "Ừm, chỉ là thứ bảy tuần sau, Tiểu Duy! "
Lời còn chưa kịp nói hết, một giọng nói khóc lóc từ bên ngoài truyền đến.
"Cha, cha mau cứu Tiểu Mẫn đi, đây chính là cháu trai ruột của cha đấy! "
Là Lục Gia Hành đến.
Tô Yên cau mày nói với Tô Duy: "Tiểu Duy, em lên tầng nghỉ ngơi trước đi, tý nữa nói chuyện sau.
”
"Vâng.
” Tô Duy nghe Tô Yên nói, lập tức đi lên tầng.
Khi đến bậc cầu thang, cậu ta quay đầu lại liếc nhìn phòng khách, ánh mắt giấu giếm.
Lục Thừa Mẫn bị giam giữ, chờ ngày tuyên án, Lục Gia Hành làm sao có thể ngồi yên một chỗ được, chỉ có thể táo tợn mặt dày đến nhà họ Lục.
Lục Gia Hành bật khóc nước mắt chảy đầy mặt, ngay khi vừa tiến vào phòng khách thì lập tức quỳ gối trước mặt ông cụ Lục: "Cha, cha mau cứu Tiểu Mẫn đi, con chỉ có mỗi đứa con trai như vậy thôi, nó chảy dòng máu của nhà họ Lục đó.
”
Vừa tới đã chơi bài tình thân, ông cụ Lục làm sao có thể chống đỡ được?
Nhưng Tô Yên ở bên lại cười lạnh một tiếng, nói: "Có điều này thật đúng làm người ta cảm thấy kỳ lạ, con cháu nhà họ Lục đều có xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng tại sao đến đời chú hai, lại có thể sinh ra một người tàn nhẫn và máu lạnh như thế, việc này sao có thể xem được, cũng không giống với phong cách của nhà họ Lục.
”
Ngụ ý, ám chỉ là Lục Thừa Mẫn không phải người nhà họ Lục.
Lục Gia Hành bị lời nói này khiến cho tức giận, nhưng ông ta cũng không dám làm gì Tô Yên.
Lục Gia Hành quỳ gối trước mặt ông cụ Lục, siết chặt lấy tay ông cụ Lục, tự trách tự cảm thấy có lỗi nói: "Cha, tất cả đều do con không biết dạy dỗ con, nhưng cha là người nhìn Tiểu Mẫn lớn lên, quả thực nó có phân chia cao thấp tranh giành với cháu trai cả, nhưng cái đó cũng là cạnh tranh lành mạnh, cũng có thể thúc đẩy sự phát triển của nhà họ Lục, từ lần trước Tiểu Mẫn đã biết mình sai rồi, lần này nhất định là do Lê Lan đó xúi giục.
”
Đúng là cái mồm lẻo mép, cạnh tranh lành mạnh ư?
Đã náo loạn đến nỗi mất mạng người rồi, vẫn còn mặt mũi để nói những lời này?
Trong lòng Tô Yên vô cùng tức giận, sắc mặt không tốt, giọng điệu càng thêm trầm trọng: "Chú hai quả thực không biết cách dạy dỗ con trai mình, mẹ chồng con có tấm lòng tốt bụng nhưng chỉ vì sự cạnh tranh lành mạnh trong miệng chú hai mà đã mất mạng, đầu bảy vẫn chưa qua, thi thể vẫn chưa lạnh, vậy mà chú hai nói những lời này thật khiến người ta khâm phục mà.
”
Khi Tô Yên nhắc đến cái chết của Trần Tố Anh, ông cụ họ Lục cũng có chút tỉnh táo lại, nói: "Gia Hành, lần này không ai có thể cứu được Lục Thừa Mẫn cả, từ hôm nay trở đi, tên của Lục Thừa Mẫn sẽ bị gạch bỏ khỏi gia phả này, từ nay về sau nhà họ Lục không có người này, cho dù nó có vào tù để chuộc tội hay bị bắn để chuộc tội, cũng không liên quan gì đến nhà họ Lục.
"
"Cha, cha không thể làm như vậy, Tiểu Mẫn là cháu trai ruột của cha, khi Tiểu Mẫn mới sinh ra, cha là người đầu tiên ôm nó vào lòng mà.
" Lục Gia Hành vội vàng nói:"Cha, con đã mất gần ba mươi năm để nuôi dạy nó, trên thế gian này, không có người cha nào bỏ ra nhiều công sức như vậy để đào tạo ra một tên tội phạm giết người, nó có lỗi! ”
"Chú hai, không phải có lỗi, mà là có tội.
” Tô Yên ngắt lời Lục Gia Hành, nói: "Từ xưa đến nay, giết người thì phải đền mạng.
”
"Tô Yên.
” Lục Gia Hành không còn kiềm chế được cảm xúc của mình, rống lên: "Mày con phụ nữ độc ác này, chẳng lẽ mày thật sự muốn mạng của Tiểu Mẫn thì mới cam tâm sao? Tạo sao tâm tư của mày lại ác độc như vậy?"
"Chỉ cần tôi có thể lấy lại công bằng cho mẹ chồng của tôi, thì tôi có là kẻ ác độc cũng không sao.
” Tô Yên cũng không chịu thua kém, lạnh lùng quay lại: "Nếu Lục Thừa Mẫn anh ta không làm vậy, thì luật pháp đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ta, chứ chú hai không cần thiết phải đến đây chơi bài tình thân, làm ông cụ khó xử đâu.
”
Cảnh sát bên kia đã thẩm qua rồi, Lục Thừa Mẫn một mực khẳng định rằng chính Tần Nhã Hẫn tìm người giết chết Trần Tố Anh, không liên quan gì đến anh ta hết.
Nhưng chuyện lớn như vậy, hai người bọn họ sợ là ngày một ngày hai còn chưa có dự định, Lục Thừa Mẫn nói không tham gia thì ai mà tin được?
Lê Lan cũng bị giam ở bên trong, lúc Tứ Bảo bị bắt cóc, Lê Lan đã nhìn thấy người bắt cóc đứa nhỏ đi, nhưng lại lấy đó làm vật thương lượng, muốn trở thành người phụ nữ của Lục Cận Phong.
Lúc đầu Tô Yên và Lục Cận Phong còn tưởng rằng Lê Lan và Lục Thừa Mẫn cùng một nhóm, nhưng bây giờ