Lời nói của Lâu Doanh vô cùng sắc bén.
Tô Duy đút hai tay trong túi, nhìn Lâu Doanh nở một nụ cười thuần khiết: "Chị hai, sao chị lại hỏi như vậy? Chị muốn biết điều gì?"
"Muốn nghe cậu nói sự thật." Lâu Doanh nói: "Cậu đã đi đâu sau khi kẻ nọ bị bắt?"
Tô Duy thu lại nét cười, thật lâu không nói lời nào.
Lâu Doanh nhìn chằm chằm cậu ta, đang định nói thì Tô Duy đột ngột vén tay áo lên, để lộ ra một vết sẹo dài thật dài trên cánh tay, là một vết thương mới.
"Sao lại bị thương?" Lâu Doanh cũng đã từng bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy vết thương dài như vậy, có lẽ phải dài đến hơn hai mươi xăng-ti-mét.
Tháo kim chỉ xong, vết thương nọ chẳng khác nào một con rết dữ tợn nằm trên cánh tay.
"Sau khi Lệ Quốc Minh bị bắt, em đang muốn tìm lô hàng mà ông ta cất giấu thì bị một tổ chức nơi đó tóm được, bọn chúng cũng đi tìm lô hàng đó, biết em là con trai của Lệ Quốc Minh, cho rằng em biết nơi giấu hàng nên tra tấn ép cung em."
Ánh mắt Tô Duy u ám: "Vết sẹo này chính là do khi ấy để lại.
Em cũng chẳng biết mình đã bị nhốt ở cái nơi tăm tối ngột ngạt đó bao lâu, nhưng cuối cùng cũng có một ngày em tìm được cơ hội thoát thân, lặn lội một hồi lâu mới về đến được Đế Đô."
Lâu Doanh hỏi: "Thế cậu có biết ai đã bắt mình không?"
"Em không biết, chỉ biết trên cánh tay bọn chúng có hình xăm bọ cạp.".
ngôn tình hoàn
Bọ cạp?
Lâu Doanh rất nhanh nghĩ đến một tổ chức tên là Bang Bọ Cạp.
Cô ta đã từng tiếp xúc với bọn họ, cách ra tay của bọn họ quả thực vô cùng tàn độc hung ác.
"Lễ cưới hôm nay có lẽ sẽ không quá an toàn.
Cậu đừng chạy lung tung khắp nơi, tốt hơn hết là đợi trong đại sảnh."
Tô Duy nói: "Ừ, em biết lễ cưới này thật ra là giả, là cái bẫy do chị và anh rể bày ra để bắt Tần Nhã Hân.
Chị hai, chị nghĩ Tần Nhã Hân có đến không?"
"Làm sao chị biết được, chị cũng đâu phải con giun trong bụng Tần Nhã Hân.
Dù sao thì chỉ cần cô ta dám tới, chị đây sẽ khiến cô ta không còn đường về luôn."
Tô Duy lòng đầy căm phẫn, nói: "Tần Nhã Hân lọt lưới, cả nhà chị gái mới có thể sống yên ổn.
Ả Tần Nhã Hân này còn đáng ghét hơn cả Tô Vân, nhưng chị hai à, đừng trách em nói thật, có mỗi con ả Tần Nhã Phi này mà anh rể cũng không giải quyết nổi, vậy anh ấy có thể đem lại hạnh phúc cho chị gái hay không? "
"Tần Nhã Hân mưu mô chước quỷ, đã chuồn khỏi tay chị đến mấy lần.
Sao nào? Ý cậu là chị cũng bất tài vô dụng chứ gì?" Lâu Doanh hừ lạnh một tiếng: "Có bản lĩnh thì đi bắt người về đây, cơ mà với cái thân hình hạt mít của cậu khéo chẳng đỡ nổi một đấm của chị."
Lâu Doanh móc mỉa: "Đã là em trai chị thì không thể yếu quá.
Nhìn chị với chị gái cậu đi, một người đánh đấm được gánh vác được, người còn lại đầu óc linh hoạt, còn cậu thì sao? Không thông minh cũng thôi đi, thân thể lại còn yếu ớt như vậy, về mà rèn luyện sức khỏe cho tốt đi."
"Chị hai, chị đừng vùi dập em.
Trước đây em bị bệnh tim, phẫu thuật xong không thể vận động quá mạnh."
"Viện cớ." Lâu Doanh còn muốn móc mỉa thêm, nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi lạ: “Mùi gì vậy? Như kiểu mùi xăng ấy."
"Xăng? Sao em có ngửi thấy gì đâu?" Tô Duy ngơ ngác.
"Chị đi xem chút, cậu đừng chạy lung tung, đợi ở trong đại sảnh đi." Lâu Doanh vừa nói vừa đi đến phía phòng nghỉ.
Càng đi xa, mùi xăng lại càng nhạt bớt.
Chẳng lẽ đi sai hướng mất rồi?
Tô Duy nhìn Lâu Doanh vội vã rời đi, đưa tay mình lên ngửi ngửi rồi bước vào phòng vệ sinh.
Lâu Doanh gõ cửa phòng nghỉ, Tô Yên nghi ngờ hỏi: "Lâu Doanh, sao vậy?"
"Em thấy hình như có gì đó không ổn.
Chị, bên chị có gì bất thường không?"
"Không." Tô Yên vẫn luôn ở trong phòng nghỉ với Lệ Uyển.
"Chẳng lẽ em nghĩ nhiều rồi?" Lâu Doanh kiểm tra quanh phòng, nói: "Chị, sao chị không để em đóng giả chị cho, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không quá rủi ro.
Vừa rồi em ngửi thấy mùi xăng, trong khách sạn làm sao có xăng được? Em lo có điều nguy hiểm."
"Không được." Tô Yên sẽ không để Lâu Doanh mạo hiểm lần này nữa: "Lâu Doanh, em đừng lo, không sao cả, trong ngoài khách sạn đều là người của chúng ta, sẽ ổn thôi mà.
Đúng rồi, em ngửi thấy mùi xăng ở đâu? Không lẽ có kẻ muốn phóng hỏa? Hoặc là…"
Từ xăng dễ làm người ta liên tưởng đến hai chữ phóng hỏa nhất.
Lệ Uyển nghe mà loạn cả óc: “Tiểu Yên, có chuyện gì vậy? Cái gì mà rủi ro gì, rồi xăng dầu phóng hỏa? Có người đang cố gây rối trong lễ cưới hả?"
“Mẹ, không có chuyện gì đâu, mẹ đến đại sảnh đi." Tô Yên không muốn nhiều lời kẻo Lệ Uyển lại lo lắng.
"Có chuyện gì mà phải giấu cả mẹ?" Lệ Uyển không vui lắm: "Tiểu Yên, mẹ nhìn ra được lễ cưới ngày hôm nay không bình thường lắm."
Ban nãy Lệ Uyển đi ngang qua đại sảnh, vẻ mặt của những người được gọi là "khách" trong đại sảnh đều không được tự nhiên, trông họ chẳng giống đến đây để ăn tiệc cưới gì cả.
Dưới sự chất vấn của Lệ Uyển, Tô Yên không còn lựa chọn nào khác ngoài nói ra mục