Tiếng sóng càng ngày càng lớn.
Thủy triều dâng lên cao.
Nước biển đã lan tràn nhiều nơi.
Lâu Doanh đứng trên bãi biển quan sát một lúc, ở nơi xa tít tối đen như mực, cuối cùng chỉ còn lại tiếng sóng xô vào bờ.
Chẳng lẽ cô ấy đang bị ảo giác à?
Lâu Doanh cũng không nghĩ nhiều, quay trở lại phòng.
Ngày hôm sau.
Mặt trời ló dạng.
Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh huấn luyện.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là một nhóm thanh niên cởi trần chạy thể dục buổi sáng.
“Anh chàng đẹp trai.”
Lâu Doanh bước tới bên cạnh cửa sổ, chảy nước dãi, ngượng ngùng tự lẩm bẩm một mình: “Vẫn là một đám chó sói con, chị thích, chó sói con, chờ chị đền cưng chiều mấy em đây.”
“Lau nước miếng của cô đi, đừng có nhớ mong đến bọn họ, cũng không nhìn xem mình đã từng tuổi nào rồi.
Trâu già gặm cỏ non à.”
Giọng nói chán ghét của Vạn Nhất từ bên cạnh truyền đến.
Lâu Doanh trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Chỉ cho phép đàn ông gặm cỏ non, còn bà đây thì không được phép à? Chỉ cần chị đây có kỹ thuật tốt, mấy con chó sói con này sẽ chạy quanh chị đây mà thôi.”
Người phụ nữ này thực sự là không hề yên phận.
Vạn Nhất cười rất lịch sự tao nhã: “Người trong Ám Dạ không vô có mất tiết tháo như cô đâu.”
Nói xong, Vạn Nhất đóng cửa sổ lại và từ cửa đi ra ngoài.
Đã đến giờ ăn sáng rồi.
Ha Phi và Hạ Vũ Mặc mới sáng sớm đã đi theo huấn luyện rồi, Lục Cận Phong bị ông Tiết gọi đi mất rồi, Tô Yên cũng bận rộn vội vàng đút sữa cho bé ba và bé tư uống.
Lâu Doanh đi tìm Tô Yên đòi đồ ăn: “Chị ơi, ăn sáng ở đâu thế?”
“Trên đảo có một nhà ăn.
Em bảo Vạn Nhất đưa em đến đó đi.
Chị không có thời gian.” Tô Yên đang cho bé ba măm sữa.
Trong nháy mắt, bé tư đột nhiên lật người, tên nhóc ngẩng đầu dậy, tò mò quan sát đánh giá xung quanh.
Lâu Doanh nhìn thấy Tô Yên bận rộn như vậy, cảm khái thốt ra một câu: “ÍT sinh lại một chút sẽ hạnh phúc cả đời.”
Tô Yên liếc cô ấy một cái: “Ẵm bé tư đi rửa mặt thay quần áo đi, sữa bột đã có sẵn rồi, rửa sạch rồi đút cho bé tư uống.”
“Em còn chưa ăn nữa mà.”
Lâu Doanh nói vậy, nhưng cô ấy vẫn nhanh nhẹn đi thay quần áo và rửa mặt cho bé tư.
“Chị, vừa rồi em nhìn thấy một bầy chó sói con, ai nấy cơ thể cũng đều rất cường tráng, trẻ trung lại năng động, nhìn thôi đã chảy nước miếng rồi.”
Tô Yên xoa trán: “Lâu Doanh, em có thể có chút tiền đồ được không? Lúc trước em đã trúng phải mỹ nam kế của Lãnh Phùng, nên mới gặp tai nạn, em vẫn chưa chừa nữa sao? Phi Minh đã ở bên em nhiều năm như vậy rồi, sao chị chưa từng thấy con bé mê mẩn ai hết vậy?”
“Chị, cũng may là có chị nhắc nhở em, nếu không suýt chút nữa em đã mắc bẫy rồi.
Chị, chị nói thật cho em biết đi, đây có phải là âm mưu của anh rể không? Muốn dùng mỹ nam kế để lừa em đến đây.”
“Khụ khụ!” Tô Yên lúng túng ho khan vài tiếng.
Lâu Doanh vỗ đùi: “Quả nhiên, thật là nham hiểm mà, khiến người ta khó mà đề phòng cho được, còn biết sắp đặt theo sở thích của em nữa chứ...”
Tô Yên đang định nói vài câu thì nghe thấy Lâu Doanh lén cười: “Chiêu này em thích đấy, anh rể em thật sự quá hiểu em rồi.”
“Khụ khụ khụ khụ.” Tô Yên lần này thật sự bị sặc rồi.
Lục Cận Phong quả thật là đang dùng mỹ nam kế, nhưng mồi câu không phải là các chàng trai đó, mà là Vạn Nhất.
Tô Yên đang nghĩ, cô có nên bảo Lục Cận Phong đổi cách thức hay không?
Đang nói chuyện, Bạch Phi Minh đi tới: “Tô Yên, ăn sáng ở đâu?”
Tất cả đều là sáng sớm đến kiếm ăn.
“Phi Minh.” Lâu Doanh nhìn thấy Bạch Phi Minh, chạy đến ôm chặt lấy: “Tối hôm qua suýt chút nữa mình đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu được nữa rồi.”
“Mình đã nghe nói là cậu bơi hơn hai mươi cây số, suýt chút nữa bị các cái bẫy trên đảo giết chết.
Ai bảo cậu nóng tính, mình kéo cậu lại cũng không nổi.”
Bạch Phi Minh trời sáng mới đến hòn đảo, Lục Cận Phong đã cử người đến đón cô ta.
Tô Yên nói: “Tôi đã nhờ Hạ Vũ đưa hai người đến nhà ăn rồi.”
Tô Yên nhìn thấy Hạ Vũ đi ngang qua cửa liền gọi to: “Hạ Vũ.”
“Chị dâu.” Hạ Vũ đi vào.
Tô Yên nói: “Cậu đưa Lâu Doanh và Phi Minh đến nhà ăn để ăn sáng đi.
Nhân tiện, cậu có thấy Tiểu Duy không? Cậu đi tìm thằng bé và dẫn em ấy đi cùng luôn đi nhé.”
“Tuân lệnh, chị dâu.”
Hạ Vũ đi trước dẫn đường, Bạch Phi Minh và Lâu Doanh theo sau.
Hòn đảo này thật sự rất lớn, sáng sớm đã có rất nhiều người đi huấn luyện.
Trên đường đến nhà ăn, Lâu Doanh nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, hai đứa nhóc chạy bộ buổi sáng cùng với một đám con nít.
Những đứa trẻ này trông cũng còn khá nhỏ tuổi.
“Hạ Phi, Tiểu Vũ.”
Lâu Doanh phấn khích vẫy tay.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục chạy cùng đội ngũ.
Hạ Vũ nói: “Hại người họ