Sau khi Lâu Doanh ngất đi, người đàn ông bị bắt giữ đứng dậy, ngẩng đầu và lộ khuôn mặt ra.
Đó là Ngô Sở Long.
Ngô Sở Long cởi áo khoác trên người ra ném xuống biển, đi về phía Lâu Doanh đang bất tỉnh, nhéo nhéo mặt Lâu Doanh, nở nụ cười nham hiểm: “Không phải cũng vẫn rơi vào tay tôi đó thôi, ném người lên thuyền mang đi.”.
harry potter fanfic
“Vâng, cậu Ngô.”
Nhóm người tỏ ra cung kính với Ngô Sở Long, bọn họ bắt Lâu Doanh lên chiếc thuyền đã được chuẩn bị sẵn trước đó.
Ngô Sở Long quay đầu lại và liếc về hướng rừng sương mù, cười khinh thường: “Cái gì mà ững như thành đồng,
không phải là cũng bị đại ca của chúng ta đã tìm ra kẽ hở thôi sao, ngày Vương Bài thay thế Ám Dạ đã tới trước mắt rồi.”
...
Người trực trong phòng thông tin là Vương Khả.
Sau khi Lục Cận Phong truy hỏi một hồi, anh đã có được một manh mối quan trọng.
Vương Khả nói: “Đại ca, tôi thật sự không dám rời khỏi phòng thông tin một bước nào.
À đúng rồi, Thanh Nhu có đến đưa tìm tôi, đưa đến cho tôi mấy chai rượu ngon, tôi có lén uống hai ngụm.”
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong hơi nheo lại: “Vương Thanh Nhu đâu?”
“Đại ca, Vương Thanh Nhu không có ở trong ký túc xá, đi khắp nơi cũng không hề tìm thấy người.”
Trong lòng Lục Cận Phong nghĩ “không ổn rồi” liền lập tức bước ra khỏi phòng thông tin.
Thật tình cờ, Xa Thành Nghị đã đến.
“Tôi đang có một vài chuyện muốn bàn với cậu.”
“Vừa đi vừa nói.” Lục Cận Phong đi về phía phòng ngủ.
Xa Thành Nghị nói: “Tôi đã phân tích máu cho Tô Duy và phát hiện ra một số vấn đề.
Có chất amphetamine trong đó”.
Lục Cận Phong dừng bước: “Ý của cậu là, Tô Duy cậu ta...”
Xa Thành Nghị gật đầu: “Ừm, chuyện này tôi tạm thời sẽ giấu Tô Yên.
Thành phần có trong máu rất ít, chắc không phải là do đồ ăn hai ngày nay ăn vào.”
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Lục Cận Phong tiếp tục đi về phía trước: “Bản đồ thật rất có khả năng bị đánh cắp rồi.”
“Ý của cậu là bản đồ phòng ngự của hòn đảo đúng không?” Xa Thành Nghị vô cùng sửng sốt: “Vậy thì khinh khủng rồi, cho dù có người lẻn lên đảo thì cũng không biết.”
“Đã lên rồi.” Lục Cận Phong nhanh chóng trở về phòng, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều ở đó.
Hạ Thiên hỏi: “Cha, sao rồi à?”
“Hai đứa cứ chăm sóc em đi.” Lục Cận Phong đi thẳng đến đầu giường, sờ dưới gối, nhưng thật sự không có gì.
Xa Thành Nghị căng thẳng nói: “Thật sự mất rồi?”
Lục Cận Phong gật đầu, lật gối và ga giường lên.
Xa Thành Nghị vỗ trán: “Một thứ quan trọng như vậy mà anh lại đặt nó ở dưới gối.
Nhìn qua đã biết anh không có kinh nghiệm giấu tiền riêng.
Dưới gối là nơi nguy hiểm nhất.”
Lục Cận Phong nghiêm túc nói: “Yên Yên mỗi tháng đều cho tôi đủ tiền tiêu rồi, tôi không cần phải giấu tiền riêng, cậu đừng có mà chia rẽ quan hệ vợ chồng của tụi tôi.”
Xa Thành Nghị: “...”
Người anh em, đây là chuyện mấu chốt à?
Khát khao tồn tại này cũng thật là đáng nể.
“Cha ơi, hai người đang tìm cái gì thế?”
“Cha của nhóc đã làm mất bản đồ của đảo rồi, điều này tương đương với việc các cái bẫy trên đảo chỉ còn là đồ trang trí mà thôi.” Xa Thành Nghị rất bực mình, lẩm bẩm: “Ai lại thông minh như vậy, biết bản đồ trong phòng thông tin là giả, biết bản đồ thật nằm ở dưới gối của hai vợ chồng cậu.”
“Ai lấy trộm cũng không quan trọng, tôi còn có kế hoạch thứ hai.” Lục Cận Phong liếc nhìn Xa Thành Nghị một cái, vẻ mặt ít được trông thấy, nên lấy làm lạ: “Làm đại ca của người khác, một chút ý thức đề phòng như vậy vẫn nên có.”
Đang nói chuyện, Tô Yên đã trở lại.
“Trở về rồi à, tình hình thế nào rồi?” Tô Yên nói: “Vừa rồi ở cửa em nghe nói là bản đồ đã mất rồi? Là cái sao? Tô Yên lấy ra một cái USB.
“Chị dâu, sao cái này lại ở trong tay cô?” Xa Thành Nghị kinh ngạc hỏi.
“Ban nãy trên đường trở về tôi đã nhặt được đấy.” Tô Yên đưa đồ cho Lục Cận Phong: “Những thứ quan trọng như vậy sau này cất giữ cho đàng hoàng.”
Lục Cận Phong nắm chặt tay, cầm USB trong lòng bàn tay.
Những lời này Tô Yên đầy kẽ hở, cô chưa từng nhìn thấy bản đồ, làm sao biết USB này chính là bản đồ của đảo?
Lục Cận Phong không nói gì, mà chỉ hỏi: “Em đi đâu đấy?”
“Đi gặp Tiểu Duy, em ấy khá yếu.” Tô Yên hỏi: “Mà này, bên phía Lâu Doanh sao rồi? Thật sự có người ẩn náu trên đảo sao?”
“Tạm thời không rõ.” Lục Cận Phong đưa USB cho Xa Thành Nghị: “Cậu cứ giữ đi, cậu có kinh nghiệm giấu đồ.”
Xa Thành Nghị: “!!!”
Lục Cận Phong bước tới ghế sô pha, mở máy tính lên, trên máy tính là bản đồ từ trên nhìn xuống của toàn bộ hòn đảo, giống như một tấm lưới dày đặc, trên đó có nhiều chấm xanh đỏ.
Chấm đỏ liên tục nhấp nháy, còn chấm xanh lục liên tục di chuyển.
Xa Thành Nghị sửng sốt: “Lục Cận Phong, cái này...”
Chấm màu xanh