Tô Yên tỉnh bơ dùng cơm, không nhìn chăm chăm Lục Cận Phong nữa.
Hắc Ưng ngồi ở phía đối diện Tô Yên, anh ta chỉ nhìn tùy ý lướt qua đám người mới được tuyển vào Vương Bài.
Huấn luyện viên thấy Hắc Ưng tới tận sân tập thì có phần cảm thấy căng thẳng, ông ta bèn đi tới trước mặt Hắc Ưng chào hỏi một tiếng: "Đại ca Hắc Ưng, hôm nay tôi sẽ dạy bọn họ vài chiêu thức đánh nhau cơ bản.
"
"Ừm.
" Giọng nói của Hắc Ưng khàn khàn, rất khó nghe.
Tô Yên liếc nhìn Hắc Ưng một cái, lại tiếp tục ăn, đồng thời ngắm cảnh đẹp hoàng hôn.
Lục Cận Phong ở phía dưới cũng không nhìn Tô Yên dù chỉ một lần, dù sao trạng thái của hai vợ chồng nhà này chính là em không nhìn anh thì anh cũng không nhìn em.
Lục Cận Phong là người luyện võ, giờ lại đóng giả làm người mới vào Vương Bài, đương nhiên anh sẽ không tỏ ra quá nổi bật, đây cũng không phải mục đích anh vào trong này.
Anh hóa trang thành một người có gương mặt bình thường, thu lại khí chất, thật sự không hề nổi bật khi đứng trong đám đông.
Đánh cận chiến cần phải đánh cặp với nhau.
La Hiện Đình bị phân vào nhóm khác, một chàng trai mặt hoa da phấn xinh như con gái, mấy ông con trai thực thụ nhìn cậu ta như vậy thì không nỡ xuống tay.
Khuôn mặt đẹp như vậy, nếu mà bị đấm bầm dập thì đau lòng biết bao.
Hắc Ưng vẫn đang ngồi ở bên trên, làm gì có chuyện huấn luyện viên cho bọn họ tập luyện hời hợt được, ông ta đi tới, chỉ tay vào Lục Cận Phong: "Cậu với cậu ta đánh cặp, dùng toàn lực cho tôi.
"
Lục Cận Phong không nói không rằng đi tới trước mặt La Đình Hiện, hỏi: "Có chịu được đòn không?"
"Vương Đức An, tôi chưa đánh nhau bao giờ.
" La Hiện Đình rụt rè e sợ đáp.
Thấy những người phía dưới cứ lằng nhằng chưa chịu đánh đấm, Hắc Ưng cũng chú ý tới La Hiện Đình, người này thật sự rất đẹp.
"Sao lại tuyển một cô gái vào đây vậy?"
Mọi người không nhịn được mà cười ầm lên.
"Nghiêm túc chút đi.
" Huấn luyện viên hô to, sau đó cung kính nói với Hắc Ưng: "Đại ca, người này là đàn ông, tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại được tuyển vào đây, xinh đẹp hơn cả con gái, không ai nỡ ra tay với cậu ta.
"
La Hiện Đình thẹn thùng cúi đầu.
Hắc Ưng cười giễu: "Đưa tới phòng Lương Văn Dũng, nói với anh ta đây là quà tôi thưởng cho.
"
Đây thật sự là coi người ta như phụ nữ, lại còn tặng cho đàn ông.
Nghe xong, sắc mặt Tô Yên lập tức thay đổi, La Hiện Đình cũng bối rối, lo sợ nói: "Đại ca Hắc Ưng, tôi! "
"Hắc Ưng, anh làm vậy cũng ghê tởm quá rồi.
" Tô Yên suýt thì ói hết đống thức ăn trong miệng ra: "Không ăn nổi nữa, tôi về phòng nghỉ đây, không còn hứng ăn gì luôn.
"
Dứt lời, Tô Yên bèn đứng dậy định rời đi.
Thấy Tô Yên tức giận bỏ đi, Hắc Ưng bèn nhíu mày: "Bỏ đi, cứ giữ lại cho tập luyện một thời gian xem thế nào.
"
Nói rồi anh ta cũng rời đi.
Đợi người đi hết, Lục Cận Phong mới ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Tô Yên đi.
Màn đêm buông xuống.
Tô Yên đang đợi trong phòng.
Cô ngầm ra hiệu với Lục Cận Phong, gần một giờ sáng, đột nhiên cô muốn ăn khuya nhưng lại ghét đồ ăn do người dưới phòng bếp nấu quá khó ăn, cho nên muốn tự mình nấu.
Một giờ sáng.
Tô Yên nấu nướng trong bếp, bên ngoài có người canh giữ, mệt muốn chết.
Tô Yên nói: "Anh về ngủ đi, đây là trụ sở chính của Vương Bài, người nào ra vào cũng đều có người trông coi, tôi còn có thể chạy trốn được không.
"
Người kia thật sự mệt chỉ muốn đi ngủ, thấy lời Tô Yên nói cũng có lý, anh ta bèn ngáp một cái rồi nói: "Cô Tô ăn xong rồi thì về phòng nghỉ đi nhé.
"
"Ừm, đi đi.
" Tô Yên xua tay.
Người kia rời khỏi chưa được bao lâu thì Lục Cận Phong tới.
Tô Yên đã sớm quan sát xung quanh, không có ai giám sát, cũng không có camera an ninh, thế là cô bèn vội vàng chạy tới kéo kéo tay Lục Cận Phong: Chồng em đúng là thông minh, ám hiệu