Tô Yên buột miệng, Vạn Nhất lập tức nhìn về phía cô: “Chị dâu, chị quen à? Là ai đã đưa Lâu Doanh đi?”
Tô Yên lắc đầu trấn định lại tinh thần: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng hình vẽ đó hình như tôi đã nhìn thấy nó ở nơi nào rồi.”
Tô Yên không nói thật, cũng không dám nói thật.
Hình vẽ trên cánh tay của kẻ đã bắt cóc Lâu Doanh cô đã nhìn thấy trên cánh tay của Tô Duy.
Cô nhớ rõ khi đó Tô Duy nói rằng cậu ta bị người của bang Bọ Cạp bắt đi, cánh tay của cậu ta còn lưu lại vết thương, trông như một con rết, vặn vẹo, hung ác và khủng bố.
Và kẻ bắt cóc Lâu Doanh cũng có hình xăm con rết trên cánh tay như vậy.
Đây nhất định không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Bất kể là ai, bây giờ em cũng sẽ tìm đượcLâu Doanh trở về.”
Vạn Nhất vô cùng lo lắng, vội vàng đi xuống lầu, Tô Yên đi theo: “Vạn Nhất, cậu...”
Còn chưa nói xong, cả hai người đã đồng thời chú ý đến một cậu nhóc trẻ tuổi lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong phòng khách.
Cậu nhóc mặc vest và đi giày da, quay lưng lại với Tô Yên và Vạn Nhất, đang thu dọn hành lý.
Cả hai người bọn họ lúc này trong đầu đều đồng thời nảy ra sự nghi ngờ.
Người này là ai?
Làm thế có thể vào đây được?
Là một chú chó nhỏ của Lâu Doanh sao?
Là kẻ trộm?
Hay là đồng bọn của kẻ đã bắt cóc Lâu Doanh?
Không cần biết phải trái đúng sai, Vạn Nhất chộp lấy cây gậy bên cạnh và đập về phía lưng của người đó.
Cậu nhóc cơ thể nhanh nhẹn, phản ứng cực nhanh, chống hai tay xuống bàn rồi lật người lên, né tránh được.
Cậu nhóc đó đứng vững lại, giây phút cậu ta ngẩng đầu lên, Tô Yên sững sờ: “Phi, Phi Minh?”
Vạn Nhất cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Cậu nhóc” trong bộ vest trắng và quần tây là Bạch Phi Minh.
Bạch Phi Minh đã cắt tóc thành một bộ tóc ngắn, mặc đồ của đàn ông, trông vô cùng đẹp trai khí chất, nếu ai mà không biết trước Bạch Phi Minh là nữ, nhất định sẽ cho rằng cô ta là con trai.
Hơn nữa còn là kiểu người bước ra từ trong tranh, quý phái, thanh cao, là người đàn ông có thể bẻ cong cả đàn ông.
Xét về nhan sắc và phong cách lạnh lùng của Bạch Phi Minh, cô ta trực tiếp giết chết hết những người được gọi là nam thần trong làng giải trí.
Bạch Phi Minh cho tay vào trong quần, nhướng mắt liếc Tô Yên và Vạn Nhất: “Tôi vừa làm xong việc về nên có đổi kiểu tóc, sao hai người lại ở đây?”
Hành động nhướng mắt đó thật quá khủng khiếp.
Tô Yên nói: “Phi Minh, cô đẹp trai quá.
Nếu như tôi còn chưa kết hôn, tôi nhất định sẽ đuổi theo cô.”
Vạn Nhất cũng cảm thấy rằng áp lực khủng khiếp, bình thường Lâu Doanh và Bạch Phi Minh như hình với bóng không thể tách rời, điều này khiến người ta nghiêm túc nghi ngờ rằng hai người có quan hệ tình cảm.
Bây giờ Bạch Phi Minh lại ăn mặc như một người đàn ông, tiết tấu như muốn giết chết cả nam lẫn nữ.
Vạn Nhất than thở: “Chị dâu, chị còn có chút khí chất và kiềm chế không? Nếu đại ca nghe thấy những lời này, hũ dấm nhất định sẽ lại bị đổ úp ra.”
“Mọi người đều có tình yêu cái đẹp.” Tô Yên quay lại chủ để chính: “Nhân tiện, Phi Minh, Lâu Doanh đã xảy ra chuyện rồi.”
Bạch Phi Minh vẻ mặt lập tức căng thẳng: “Đã xảy ra vẻ mặt chuyện gì?”
Tô Yên đã đại khái giải thích mọi chuyện một lượt, Bạch Phi Minh càng ngày càng căng thẳng, càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Vạn Nhất nói: “Bây giờ tôi sẽ huy động mọi người đi tìm Lâu Doanh.”
Trong chuyện này của Lâu Doanh, Vạn Nhất không thể chờ đợi một phút nào nữa, anh ta lái xe đi.
Bạch Phi Minh cũng sử dụng các mối liên hệ của mình để tìm Lâu Doanh.
Tô Yên cũng lập tức gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, biết Lục Cận Phong đang ở công ty, cô trực tiếp lái xe tới đó.
Một số chuyện nói trực tiếp với nhau sẽ tốt hơn.
Vạn Nhất huy động người của Ám Dạ, Lục Cận Phong tự nhiên cũng đã nhận được tin tức liền hủy cuộc họp buổi chiều, nhìn thấy Tô Yên đi tới, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có người đã bắt cóc Lâu Doanh rồi, em nghi ngờ đó là người của Tiểu Duy.”
Trên đường đến đây, Tô Yên cố gắng liên lạc với Tô Duy, nhưng không liên lạc được.
Bây giờ cô cũng chưa dám khẳng định nên ban nãy cô mới không nói cho Vạn Nhất biết.
Lâu Doanh và Tô Duy là chị em ruột, Tô Yên không thể nghĩ ra mục đích của Tô Duy khi bắt Lâu Doanh đi.
“Đừng lo lắng, anh sẽ bảo người đi nghe ngóng ngay lập tức.”
“Lục Cận Phong, em vẫn muốn đích thân đi tới Vương Bài một chuyến như vậy sữ trực tiếp hơn.”
“Không được.” Lục Cận Phong trực tiếp bác bỏ: “Quá nguy hiểm.”
“Em là người nhìn thấy Tiểu Duy trưởng thành.
Thằng bé sẽ