Lâu Doanh lảo đảo ngã lên người Vạn Nhất, lấy tay chọc chọc: “Gà Luộc, anh đừng dọa tôi, Gà Luộc à, anh mau tỉnh dậy cho tôi.”
Tóc của Vạn Nhất dựng đứng sau khi bị sét đánh, cả khuôn mặt đen thui.
Lâu Doanh vỗ nhẹ vào mặt Vạn Nhất, khói bốc ra từ miệng anh ta
Đây thực sự là sét đánh.
Lục Cận Phong bước nhanh tới, nhảy xuống hố, lập tức tiến hành hồi sức tim.
Không có phản ứng gì, Lục Cận Phong lại lật ngược người đàn ông xuống, đặt lên đùi anh, một tay đẩy lưng Vạn Nhất.
Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, Vạn Nhất đã có một chút hơi thở yếu ớt.
“Mau đến bệnh viện.” Lục Cận Phong bế anh ta lên, Tô Khanh lái xe, Bạch Phi Minh đi tới hỗ trợ Lâu Doanh.
Con đường kia đang thi công, Tô Khanh đi đường khác xuống núi, tuy rằng đi đường vòng một chút, nhưng tốt hơn là đi bộ.
Người đàn ông xăm trổ bị đánh ngất xỉu, còn người đàn ông hơi mập thì sợ hãi bỏ chạy khi Lục Cận Phong đến.
Trong bệnh viện.
Vạn Nhất được đưa vào phòng mổ để cấp cứu, sau chẩn đoán ban đầu, bác sĩ nói: “Xin người nhà chuẩn bị tâm lý.”
Có rất ít người có thể sống sót sau khi bị sét đánh.
Lục Cận Phong sợ người cha mẹ Vạn gia sẽ không thể nhìn thấy Vạn Nhất lần cuối nên nửa đêm phải gọi cho hai người.
Nếu Vạn Nhất gặp trường hợp khẩn cấp, hai người già sẽ có thể gặp con lần cuối.
Lâu Doanh cũng đã được đưa đi kiểm tra, không còn sức lực, cô ấy đã thử máu nhưng vẫn không tìm ra vấn đề.
“Đừng lãng phí thời gian với tôi, đừng kiểm tra nữa, tôi đi gặp Gà Luộc một chút.” Tính tình hung bạo của Lâu Doanh không thể chịu được sự chờ đợi như vậy.
“Lâu Doanh, nằm lại đi.” Tô Khanh vội vàng chạy tới đè người trở lại giường bệnh: “Trước tiên hãy lo cho bản thân, sau đó kiểm tra đi.
Xa Thành Nghị chắc đến rạng sáng mới có thể đến, nếu thật sự không được thì đến lúc đó để anh ta xem cho em.”
“Em đoán là do đói mà thôi, ăn chút gì đó là không sao rồi.” Lâu Doanh nói: “Chị, Gà Luộc sao rồi?”
“Đang cấp cứu, cha mẹ Vạn gia cũng tới, có hơi xúc động, em không nên qua thì hơn.”
Bạch Phi Minh cũng nói: “Giờ cậu có qua cũng không giúp được nhiều, ở chỗ nào lo lắng cũng giống nhau.”
Đây là sự thật.
Ra tới cửa phòng mổ cũng chỉ sốt ruột thêm, ở đây cũng chỉ lo lắng suông.
Lâu Doanh nói với bác sĩ: “Mấy người rút máu nhiều quá, cần xét nghiệm những gì, cần kiểm tra gì, thì làm một lần thôi.
Lằng nha lằng nhằng.
Cứ chốc lát lại rút một ít làm gì.”
Mọi người: "..."
Bác sĩ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy một bệnh nhân yêu cầu như vậy.
"Chắc chắn chúng tôi sẽ kiểm tra cẩn thận.
Cô Lâu nghỉ ngơi ở đây cho tốt."
Bác sĩ lấy máu và rời đi.
Bạch Phi Minh nói: "Tôi đi mua thứ gì đó để ăn, bồi bổ."
Lâu Doanh để ý đến mái tóc cắt ngắn của Bạch Phi Minh, ngạc nhiên nói: "A! Phi Phi, tại sao cậu lại trở thành một người đàn ông rồi? Cậu vừa đi Thái Lan phẫu thuật à? Thảo nào cậu nói đi làm một số việc cá nhân mà hơn nửa tháng nay cậu không về.
Phi Phi, cậu ghen tị với việc của mình và Vạn Nhất phải không, cảm thấy có nguy cơ rồi hả? Cậu đã hy sinh quá nhiều vì mình rồi.”
Bạch Phi Minh: “...”
Tô Doanh: “...”
Một giây trước cô ấy còn lo lắng cho Vạn Nhất, nhưng giây tiếp theo, lại nổi khùng rồi.
Tô Khanh vốn còn muốn an ủi cô ấy, nhưng ngay khi Lâu Doanh mở miệng lại thấy thừa thãi rồi.
Bạch Phi Minh chọc Lâu Doanh: "Mình không phẫu thuật, mình chỉ thay đổi kiểu tóc thôi."
“Sự hy sinh đó quá lớn.” Lâu Doanh lại ôm lấy Bạch Phi Minh: “Phi Phi, không ngờ cậu lại có tình cảm với mình như vậy.”
“Mình không chịu nổi cậu, mình sẽ đi mua đồ ăn cho cậu đây.” Bạch Phi Minh đứng dậy và rời đi.
“Phi Phi!” Lâu Doanh duỗi tay ra, Bạch Phi Minh vừa định đi mua một ít đồ ăn, lại như chuẩn bị chia tay với Lâu Doanh vậy.
Bạch Phi Minh lại càng đi nhanh hơn.
Tô Khanh nói: "Xem ra em không cần người an ủi.
Vậy em chờ ở đây đi, chị đi phòng phẫu thuật xem sao.”
“Các người vừa nói, em không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông, Gà Luộc mạng lớn, không chết được, em cũng không lo lắng suông.
Nếu anh ấy thật sự chết, em sẽ bồi thường tính mạng cho anh ấy.”
Lâu Doanh có tính tình như vậy, một khi đã nghĩ thông suốt rồi, thì sẽ không vướng bận gì nữa.
"Lâu Doanh, em...” Tô Khanh nhất thời không biết nên nói gì, Lâu Doanh có vẻ không đứng đắn, nhưng lại vô cùng tốt đẹp.
"Chị ơi, nếu chị có thể tìm được em, nghĩa là chị biết ai đã bắt được em.
Em đây đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bị người trong nhà hại.” Các đốt ngón tay của cô ấy co quắp lại, ánh mắt ngày