Âm thầm mà lấy đi tính mạng của người ta, đây rõ ràng là giết người một cách vô hình.
Tô Yên nghe vậy liền lo lắng: “Virus gì, có thể chữa khỏi không?”
Xa Thành Nghị sự cân nhắc nói: “Tôi không dám đảm bảo, bây giờ tôi phải lấy mẫu ngay, trong vòng ba tháng nghiên cứu ra một loại thuốc có thể đề kháng lại virus.
Tiền đề là Lâu Doanh có thể đợi đến thời điểm đó hay không, vì virus trong cơ thể cô ấy cũng có thể bị ảnh hưởng vì nhiều yếu tố khác nhau.”
Trái tim Tô Yên bỗng chốc lạnh đi: “Anh Xa, anh nắm chắc đến mức nào? Lục Cận Phong trước đó cũng nói ròi, cho dù anh nắm chắc 10% thì cũng có 50% cơ hội thành công.”
Xa Thành Nghị khiêm tốn nói: “Tôi làm gì lợi hại đến như vậy, đều là bọn họ tâng bốc tôi mà thôi.”
“Cho dù có là tâng bốc hay gì nữa, anh Xa, hãy làm mọi thứ có thể để cứu sống Lâu Doanh.
Ngoài ra, tạm thời đừng nói với Lâu Doanh, tôi lo con bé sẽ không thể chấp nhận được.”
Đột nhiên nói với Lâu Doanh rằng cô ấy chỉ còn sống được ba tháng nữa, đòn công kích này quá tàn nhẫn.
“Ừm, tôi hiểu rồi, vị vậy nên tôi mới nói với cô trước, chị dâu, cô hãy chuẩn bị tâm lý đi, cũng không dám chắc chắn 100%.”
Tô Yên khẩn thiết thỉnh cầu anh ta: “Nhờ anh đấy.”
Sau khi gặp Xa Thành Nghị, tâm trạng của Tô Yên nặng trĩu, cô ở trong hành lang một lúc, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi đi đến phòng bệnh.
Vạn Nhất đã thức dậy và kéo Lâu Doanh chơi với các xếp khối gỗ.
Mặc dù Lâu Doanh cảm thấy những chuyện này đều hết sức ấu trĩ, nhưng vẫn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng khen ngợi anh ta vài ba câu.
Vạn Nhất vốn dĩ chỉ số thông minh còn không bằng đứa trẻ ba tuổi, nên cũng rất dễ thỏa mãn, được khen ngợi một câu anh ta đã vui cả ngày rồi.
Vạn Nhất ngốc nghếch ngây thơ, Lâu Doanh nhéo nhéo mặt Vạn Nhất một cái, thở dài nói: “Lúc não của anh bình thường thì cứ đối đầu với tôi, nhưng bây giờ não bị hư rồi, lại muốn kéo tôi chơi cùng, ta thấy kiếp trước tôi thực sự đã mắc nợ anh, gà luộc, tốt nhất là anh nên mau chóng khôi phục lại cho tôi, tôi không có kiên nhẫn để xem anh như con trai nuôi của mình rồi nuôi nấng đâu nhé, kéo một đứa con ghẻ lớn như anh đi theo, làm sao tôi có thể tán trai đẹp được nữa.
Vạn Nhất vẫn cười ngu ngơ: “Chị ơi, em muốn ăn trái cây.”
“Ta cả ngày đều biết ăn, đây, cho em.”
Đao pháp của Lâu Doanh đỉnh cao, chỉ và ba nhát đã cắt xong quả táo và đưa cho anh ta, giọng điệu cưng chiều, e rằng ngay cả bản thân cô ấy cũng không hề nhận ra.
Tô Yên đứng ở cửa quan sát một hồi rồi mới bước vào, Lâu Doanh đứng dậy hỏi: “Chị, sao muộn như vậy rồi chị vẫn còn ờ bệnh viện thế?”
“Anh rể của em và anh Xa nói chút chuyện, chị đợi anh ấy.” Tô Yên mặt không chút thay đổi nói: “Kết quả xét nghiệm đã ra rồi, không có vấn đề gì cả.”
“Em đã nói rồi, biết bao