Khi Tô Yên và Bạch Phi Minh vào phòng bệnh, Lâu Doanh đang chồng khối gỗ với Vạn Nhất như không có chuyện gì xảy ra.
Về khoảng chăm “con trai” Lâu Doanh càng ngày càng ra dáng.
“Chị, Phi Minh.” Lâu Doanh đứng dậy, vỗ tay phủi bụi rồi nói: “Hai người mau đến giúp em với, em sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Bệnh viện này thật sự rất nhàm chán.”
Dù sao Vạn Nhất ngoại trừ não ra thì chỗ nào cũng bình thường, nằm viện cũng giải quyết được vấn đề gì.
Bạch Phi Minh nói: “Mình sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Nhân tiện, có cần mình thông báo cho vợ chồng nhà họ Vạn không?”
Lâu Doanh xua tay, trong mắt hiện lên tia sáng: “Không cần đâu, lúc này bảo bọn họ đến bệnh viện cũng chẳng gặp được ai, nói không chừng vừa căng thẳng lên, bọn họ lại đưa gà luộc về nữa.”
Bạch Phi Minh đi làm thủ tục xuất viện, Tô Yên giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, Lâu Doanh đột nhiên hỏi: “Chị, Tô Duy đâu?”
Tô Yên dừng hành động tay lại nói: “Chạy rồi.”
“Tên nhóc đó chạy nhanh nhỉ.”
“Lâu Doanh, hay là em không đến chỗ chị ở?” Mặc dù Tô Yên đã dặn dò Bạch Phi Minh rồi, nhưng cô vẫn hy vọng mình có thể theo dõi Lâu Doanh, biết được tình trạng cơ thể của Lâu Doanh bất cứ lúc nào.
“Chị à, em sẽ không làm phiền thế giới hai người của chị và anh rể đâu.” Lâu Doanh lấy hai tay ôm mặt, cười: “Nghe nói gần đây vì để sinh con gái anh rể ngày nào cũng dính với chị.
Trong bụng chị đã có động tĩnh gì chưa?”
Tô Yên bị trêu chọc nên khuôn mặt nóng bừng lên, cô tức giận nhìn Lâu Doanh: “Mang thai làm gì mà dễ dàng như vậy.”
“Từ lúc chị sinh Hạ Phi và Tiểu Vũ, không phải mới làm lần đầu với anh rể đã thành công?”
Tô Yên: “...”
Nếu sớm biết cô sẽ không nói cho Lâu Doanh nghe chuyện của mình và Lục Cận Phong rồi.
Vạn Nhất ở bên cạnh đột nhiên nói: “Sinh em bé, em muốn sinh em bé.”
Lâu Doanh liếc nhìn anh ta, phàn nàn: “Anh là đàn ông, có thể sinh được con à? “
Vạn Nhất cười ngốc nghếch: “Đàn ông, sinh con.”
“Haiz, thật là ngu ngốc đến mức không cứu được nữa.” Lâu Doanh vỗ đầu Vạn Nhất, nhìn nụ cười ngu ngơ của Vạn Nhất, trái tim cô ấy chợt mềm đi, cũng trở nên đa sầu đa cảm, thấp giọng thì thầm: “Nếu lỡ như bị ngốc suốt đời, thì phải làm sao?”
Lâu Doanh không sợ chết, nhưng tại thời điểm đó cô ấy lại sợ.
Vợ chồng nhà họ Vạn cũng không thể bảo vệ Vạn Nhất cả đời được, nếu cô ấy chết đi rồi, cái tên ngốc Vạn Nhất không phải sẽ bị người ta ức hiếp sao?
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tô Yên dâng lên một tia thất vọng.
Sau khi thu dọn đồ đạc và làm xong thủ tục xuất viện, Lâu Doanh đưa Vạn Nhất về nơi ở của mình.
Vạn Nhất trở thành cái đuôi Lâu Doanh, cô ấy đi đến đâu sẽ theo đến đó, Tô Yên cũng rời đi sau khi ở nhà của Lâu Doanh một lúc, cô đến công ty để tìm Lục Cận Phong.
Tô Yên vừa, cô ấy dỗ Vạn Nhất ngủ, rồi Lâu Doanh giao Vạn Nhất cho Bạch Phi Minh: “Phi Minh, cậu trông anh ta giúp mình, mình đi ra ngoài một chuyến.”
Lâu Doanh đã thay quần áo, trông rất mạnh mẽ.
“Cậu muốn đi đâu, đi làm gì?” Bạch Phi Minh nói: “Mình sẽ đi với cậu.”
“Phi Minh, tại sao cậu cũng học theo gà luộc, trở thành một cái đuôi rồi? Được rồi, được rồi, mình đi tìm vợ chồng nhà họ Vạn, một lúc nữa sẽ quay lại.” Lâu Doanh nói dối, cô ấy định đi tìm Tô Duy.
Không đợi Bạch Phi Minh nói gì thêm nữa, Lâu Doanh đã trực tiếp đi ra ngoài.
Chuyện cô ấy đã muốn làm, không ai có thể ngăn cản được.
Lâu Doanh vừa ra khỏi cửa đã gọi một cuộc điện thoại ngay, đó là số điện thoại của Tô Duy.
Lúc đầu, Tô Duy không bắt máy, Lâu Doanh lại gọi thêm hai lần nữa bên đó mới bắt máy.
Ngay sau khi cuộc gọi vừa được kết nối, Lâu Doanh vừa mở miệng đã mắng: “Tô Duy, cái đồ khốn kiếp, mày có lỗ não không, bà đây là chị ruột của cậu đấy, vậy mà cậu lại tính kế với tôi, cậu thực sự cho rằng bà đây ăn chay à? Bây giờ ngay lập tức nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, bà đây sẽ đến tìm cậu ngay.”
Trên điện thoại, giọng nói lạnh lẽo của Tô Duy truyền đến: “Chị hai, khích điộng như vậy, bây giờ không phải chị chỉ còn ba tháng nữa thôi sao? Em khuyên chị một câu, nên vui vẻ đi cho kịp.”
“Mẹ nó, bà đây lẽ ra có thể sống đến trăm tuổi, nhưng bị cậu hại, chỉ còn lại có ba tháng,