Vẻ mặt Tô Yên mỉm cười, vô cùng thân thiện với Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhìn thấy nụ cười của Tô Yên, hận không thể xé nát khuôn mặt kia, ở trong mắt cô ta, chính khuôn mặt này của Tô Yên đã mê hoặc Lục Cận Phong.
"Ăn đi.
" Tô Yên đưa đũa lên.
Hứa Nguyên đè nén căm tức trong lòng với Tô Yên xuống, nhận lấy chiếc đũa ăn một miếng, đồ ăn vào trong miệng, sắc mặt cô ta chuyển biến rõ rệt: "Trong đồ ăn có đậu phộng à?"
"Ừ, cho chút bơ đậu phộng, làm sao thế, cô không thích sao?" Tô Yên nói: "Tôi thấy mùi rất thơm mà.
"
Hứa Nguyên nhíu mày: "Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ ăn đậu phộng, tôi bị dị ứng với đậu phộng.
"
"Hả? Tôi không biết.
" Tô Yên giả vờ kinh ngạc nói: "Thật ngại quá, vậy mau nhổ ra đi, tôi cho người đi mua một lần nữa.
"
Nói xong, Tô Yên hô một tiếng với bên ngoài: "Hạ Vũ, mai, đi mua một phần nữa cho cô Hứa, nhớ kỹ, đừng thêm bơ đậu phộng nha, cô Hứa bị dị ứng với đậu phộng.
"
Hạ Vũ ngay lập tức đi vào: "Được, chị dâu, tôi đi ngay đây.
"
Lúc này Hứa Nguyên mới biết được Tô Khanh dẫn theo người đến đây, trước kia Hạ Vũ đều canh giữ ở ngoài cửa.
Hứa Nguyên giả vờ mù mờ hỏi: "Tô Yên, người ban nãy là ai vậy?"
"Chính là thuộc hạ của ông xã tôi.
" Tô Yên thở dài nói: "Tôi nói không cho đi theo rồi, nhưng ông xã tôi nhất quyết cho người đi theo, dường như chỉ lo tôi bị người đàn ông khác câu đi mất.
"
Hứa Nguyên nghe vậy thì trong lòng rất đau đớn, nhưng ngoài miệng không thể không giả vờ dáng vẻ như không có chuyện gì, nói: "Ông xã cô đối xử với cô thật tốt.
"
"Đó là chuyện đương nhiên rồi.
" Tô Yên não nhảy số, ngượng ngùng nói: "Mỗi đêm ông xã tôi đều phải ôm tôi ngủ, không ôm, thì anh ấy không ngủ được, vô cùng dính người, bao giờ cũng cho tôi những bất ngờ nhỏ, sắp cưng chiều tôi thành đồ ăn hại luôn rồi, tình yêu của anh ấy á, quá khó thở, thực ra lúc cô gọi điện tới, tôi còn đang ở bên cạnh ông xã tôi ấy chứ, anh ấy hả, quấn quít lấy tôi giữa ban ngày ban mặt, để tôi sinh con gái cho anh ấy.
"
Câu nói cuối cùng kia rõ ràng khiến cho Hứa Nguyên gần như không thể kiềm nén được cảm xúc của chính mình, cô ta tưởng tượng đến hình ảnh Lục Cận Phong triền miên với Tô Yên, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc kia của Tô Yên, cô ta ngay lập tức cảm thấy cả người giống như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Tô Yên quan sát sắc mặt của Hứa Nguyên, ngượng ngùng cười nói: "Ôi chao, nhìn tôi xem, lại nói cái gì với cô vậy chứ, cô cũng đừng chê cười tôi, bây giờ chân của tôi vẫn còn mềm nhũn đây này.
"
Hứa Nguyên xé ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, tay dưới chăn cũng đã nắm chặt rồi, cố gắng áp chế lửa giận