Tiếng kêu khóc của An Hinh khiến người ta đau lòng, Tô Yên còn đang ngái ngủ cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Hinh Hinh, có chuyện gì vậy? Cậu đang ở đâu, bây giờ mình đến chỗ cậu luôn đây."
Lục Cận Phong cũng bị tiếng điện thoại đánh thức, anh ngồi dậy nghe hai người nói chuyện.
An Hinh trong điện thoại khóc không ngừng: "Mình không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa."
Tô Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy An Hinh khóc thê thảm như vậy.
Tô Yên phải hỏi đi hỏi lại mấy lần thì An Hinh mới nói mình đang ở đâu cho cô biết.
Tô Yên cúp điện thoại, sau đó lập tức mặc quần áo đứng dậy.
"Yên Yên, anh đi cùng em." Lục Cận Phong lo lắng cho Tô Yên, trời bên ngoài đã tối, lại đang mưa nữa.
"Ừ." Tô Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có Lục Cận Phong bên cạnh thì cô cũng yên tâm hơn chút.
Hai vợ chồng cô rời nhà, sau đó tìm thấy An Hinh đang ngồi trong một trạm xe buýt bên ngoài đường Vành đai 3.
Khi Tô Yên cầm ô đi tới nhìn thấy An Hinh, cô đã cực kỳ sốc.
Quần áo An Hinh xộc xệch, tóc tai bù xù, trên cổ và cánh tay có nhiều dấu vết mờ ám, trên váy còn có vết máu.
An Hinh giống như một chú mèo con bơ vơ ngồi co ro dưới biển báo trạm dừng xe buýt.
Nhìn An Hinh như vậy, người nào tinh ý một chút là biết ngay cô ấy đã trải qua những gì.
"Hinh Hinh." Tô Yên vội vàng khoác áo của mình cho An Hinh hòng che đi những dấu vết trên người cô ấy.
"Tô Yên." Nhìn thấy Tô Yên, An Hinh lập tức bật khóc, cảm xúc mất khống chế mà nhào vào trong lòng Tô Yên, khóc đến là đau lòng.
“Hinh Hinh, là kẻ nào làm? Nói cho mình biết, mình sẽ giết kẻ đó thay cậu.” Tô Yên cực kỳ đau lòng, cũng cực kỳ tức giận, An Hinh là người bạn thân nhất của cô.
Nếu để cô biết được kẻ nào dám ức hiếp An Hinh, cô nhất định sẽ không dễ dàng tha cho tên đó.
An Hinh chỉ khóc mà không nói gì.
Trời mưa to, gió lại lạnh nên Tô Yên chỉ đành đưa An Hinh lên xe trước.
"Về với mình trước đã.
Đừng sợ, có mình ở đây rồi."
An Hinh lên xe, Lục Cận Phong và Tô Yên liếc mắt nhìn nhau.
Tô Yên âm thầm lắc đầu với Lục Cận Phong, Lục Cận Phong không nói gì thêm, khởi động xe lái trở về.
Trở lại nhà cũ của nhà họ Lục, Tô Yên ở cùng An Hinh, Lục Cận Phong chỉ có thể chịu cảnh phòng đơn gối chiếc.
Cả người An Hinh đã ướt đẫm, mặt mày cô ấy vô cảm, nói: "Tô Yên, mình muốn đi tắm."
"Được, mình đi xả nước cho cậu nhé, cậu chờ một lát."
Tô Yên chu đáo xả nước sẵn vào bồn, sau đó chuẩn bị quần áo để cô ấy thay.
An Hinh đã ngừng khóc, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, thế này càng làm cho Tô Yên lo lắng thêm.
Ngay cả khi An Hinh đi tắm, cô cũng phải trông ở cửa không dám rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc nức nở của An Hinh.
Trong lòng Tô Yên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô cứ đứng ở cửa như vậy, chỉ sợ An Hinh làm chuyện gì ngu ngốc.
An Hinh sinh ra đã ngậm thìa vàng, là công chúa nhỏ của nhà họ An.
Cô ấy kiêu ngạo, lại cao quý, đã bao giờ phải chịu tủi nhục như thế này đâu?
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Ước chừng nửa giờ sau, trong phòng tắm vẫn không có tiếng động gì, Tô Yên lo lắng: “Hinh Hinh? Tắm xong chưa? Hinh Hinh?"
Gọi rất lâu nhưng không thấy ai trả lời.
Tô Yên cuống lên đang định phá cửa thì cửa đột nhiên mở, An Hinh quấn khăn tắm đi ra.
Cổ cô ấy bị chà xát đến mức tróc cả một mảng da, đỏ ửng lên, nhìn mà giật mình.
An Hinh nhìn Tô Yên, khóc không thành tiếng: "Tô Yên, mình không tắm sạch được, làm thế nào cũng không sạch được nữa."
An Hinh vốn là người rất sợ đau, vậy mà giờ cô ấy lại tự chà xát người mình đến tróc da như vậy.
"Hinh Hinh." Sống mũi Tô Yên cay cay, cô ôm lấy An Hinh: "Mọi chuyện rồi sẽ qua mà, đừng khóc, nói mình biết đã xảy ra chuyện gì, là tên khốn kiếp nào làm?"
Tô Yên đồng cảm sâu sắc với An Hinh, bởi lẽ hồi đó cô cũng đã mất đi sự trong trắng bởi mưu kế của Tần Phương Linh và Tô Vân.
Suốt một năm ấy cô chìm đắm trong đau khổ, gần như đã gục ngã.
Tô Yên vốn tưởng rằng kẻ làm nhục An Hinh là một tên biến thái, hoặc là hạng cùng hung cực ác thấy gái đẹp nên nổi ý xấu nào đó, nhưng không ngờ An Hinh lại nói: "Là An Minh."
An Minh?
Tô Yên sửng sốt không dám tin vào tai mình, sao có thể là An Minh được?
Cho dù ngày thường hai người này không vừa mắt nhau