Hai chữ này được thốt ra từ miệng Lâu Doanh, tuyệt đối chính là… Hình dung thế nào đây nhỉ, Tô Yên chỉ có thể nghĩ đến hai chữ “kinh dị”.
Tô Yên và Bạch Phi Minh liếc mắt nhìn nhau.
Tô Yên hỏi: “Lâu Doanh à, em xác định mình đang tỉnh táo chứ?”
Bạch Phi Minh bổ sung thêm một câu: “Nếu đầu óc cậu tỉnh táo, tuyệt đối không nói ra những lời này.”
Mọi người đều biết chuyện của Vạn Nhất và Lâu Doanh, nhưng bỗng chốc nhảy đến trình độ kết hôn, lại còn là du lịch kết hôn, quả thực vẫn trở tay không kịp.
Tô Yên gật đầu tán thành: “Hiện tại Vạn Nhất đang bị ngốc, đừng nói là kết hôn, em có nói chuyện động phòng anh ta cũng không hiểu.
Luật pháp quốc gia quy định, nếu một trong hai bên không thể tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, hoặc là không thể chứng minh song phương đều đồng ý kết hôn, thì không thể kết hôn được.”
Bạch Phi Minh nói: “Vợ chồng nhà họ Vạn chưa nói gì, cậu đưa Vạn Nhất đi du lịch kết hôn, chuyện này… có phải là chơi hơi lớn không?”
Vạn Nhất nghe không hiểu, hai mắt đảo tới đảo lui nhìn quanh mấy người.
“Chị ơi, kết hôn là gì vậy?”
Lâu Doanh giải thích: “Kết hôn chính là anh sẽ vĩnh viễn ở bên em, anh có đồng ý không?”
“Được chứ, em muốn kết hôn với chị.” Vạn Nhất vui vẻ vỗ tay.
Lâu Doanh nhướng mày nhìn Tô Yên và Bạch Phi Minh: “Nhìn thấy chưa, em cũng không ép anh ấy, anh ấy tự nguyện!”
Tô Yên và Bạch Phi Minh: “…”
Tô Yên vô thức nói: “Lời này của em cũng chỉ có thể lừa gạt đồ ngốc thôi.”
Cũng đúng, hiện tại Vạn Nhất chính là đồ ngốc đấy thôi.
Tô Yên nghiêm túc hỏi: “Em nhất định muốn kết hôn với Vạn Nhất?”
Lâu Doanh nghiêm túc đáp: “Trông em giống như đang nói đùa à?”
Tô Yên thật sự không chắc chắn lắm, nhưng có thể đoán được đại khái ý đồ của Lâu Doanh.
Lâu Doanh còn lại không nhiều thời gian, cô ấy nợ Vạn Nhất một ân tình, thế nên muốn báo đáp, cũng coi như bù đắp nỗi tiếc nuối.
“Nếu em đã quyết định rồi thì thân là người nhà mẹ đẻ của em, bây giờ chị sẽ gọi điện ngay cho vợ chồng nhà họ Vạn, để mọi người cùng ngồi xuống bàn về thủ tục kết hôn.”
“Không cần đâu, đừng làm những chuyện vô bổ đó.” Lâu Doanh xua tay, không câu nệ tiểu tiết, “Em gọi điện thoại thông báo với họ một tiếng, ngày mai sẽ đưa Vạn Nhất lên đường.
Nếu bọn họ cần sính lễ gì đó, em chuyển cho bọn họ là được.
Em đã nghĩ sẵn địa điểm du lịch kết hôn rồi, bọn em sẽ đi thành cổ.
Nếu các chị cũng muốn đi thì mình cùng nhau đi, càng đông càng vui.”
Tô Yên giật giật khóe miệng, cười khan: “Chị cảm ơn trước nhé, đây là lần đầu tiên chị được mời đi du lịch kết hôn đấy.”
Bạch Phi Minh bắt được từ mấu chốt: “Sính lễ? Cậu cưới? Vạn Nhất đi ở rể?”
“Đúng vậy.” Lâu Doanh ngang nhiên đáp, hỏi ngược lại, “Có vấn đề gì à?”
Bạch Phi Minh: “Cậu vui là được rồi.”
Lâu Doanh vẫn luôn ngoài dự đoán của mọi người như vậy, làm chuyện gì cũng không ra bài theo lẽ thường.
Tô Yên vốn cho rằng Lâu Doanh đã khác với mọi người lắm rồi, sau đó cô mới biết cái gì gọi là không phải người cùng một nhà thì không vào chung một cửa.
Lâu Doanh gọi điện thoại cho vợ chồng nhà họ Vạn, đi thẳng vào vấn đề: “Cô và chú ạ, cháu định ngày mai đưa con trai hai người đi du lịch kết hôn.
Về phần sính lễ, hai người có yêu cầu gì thì có thể nói với cháu.”
Tô Yên đứng bên cạnh nghe, bật ngón cái bái phục Lâu Doanh.
Điện thoại được bật loa ngoài, vợ chồng nhà họ Vạn nghe Lâu Doanh nói muốn kết hôn với con của bọn họ xong, đầu dây bên kia yên lặng mấy giây, sau đó tiếng cười ma quỷ của mẹ Vạn truyền tới: “Kết hôn à, không thành vấn đề, sính lễ làm gì, toàn những thứ vô bổ cả.
Đều là người một nhà, nói chuyện tiền nong nghe thô tục biết bao.
Kết hôn cần sổ hộ khẩu phải không? Bây giờ cô mang sổ hộ khẩu đến, cháu với con trai cô hãy đi đăng ký kết hôn xong rồi đi du lịch kết hôn, chi phí du lịch cứ để chúng ta thanh toán.”
Tô Yên và Bạch Phi Minh nhìn nhau.
Thế này cũng được?
Đỉnh thật!
Chưa đến một tiếng đồng hồ, mẹ Vạn đã đích thân cầm sổ hộ khẩu tới, lần này ngay cả Lâu Doanh cũng trợn tròn mắt.
Chơi lớn rồi.
Khi một người ra bài không theo lẽ thường gặp một người ra bài không theo lẽ thường khác, thế mới biết cái gì gọi là sững sờ.
Lâu Doanh cũng không ngờ mẹ Vạn lại… thẳng thắn như thế.
Mẹ Vạn trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, mở cửa sau cho Vạn Nhất và Lâu Doanh, nhân viên của cục dân chính được gọi đến tận nơi, lập tức làm giấy đăng ký kết hôn cho hai người.
Đến lúc này Tô Yên mới thật sự hiểu được tinh túy của cái câu gọi là “đưa cục dân chính đến, mời hai người kết hôn ngay tại chỗ”.
Đóng dấu, hoàn thành đăng ký kết hôn.
Lâu Doanh cầm tờ giấy đỏ, nhìn Vạn Nhất đứng