Tô Yên đốt lửa ở gần cửa hang, cũng tìm được một vài nhánh cây bách bị ẩm ướt không đốt được, nhưng lại là những thứ cô cần.
Tần Nhã Hân nằm trên đất, nhìn thấy Tô Yên chạy tới chạy lui gom mấy cây bách, lại cặm cụi đốt lửa ở gần miệng hang lại thắc mắc hỏi: "Mày muốn lầm gì vậy? Muốn thiêu chết tao hay sao hả?"
"Trí tưởng tượng của cô phong phú thật sự đấy.
" Tô Yên bận bịu chuyện của mình, nhân lúc ý thức của mình còn ổn bèn nhanh chóng tranh thủ thời gian tự giải thoát.
Tần Nhã Hân không biết Tô Yên muốn làm gì, bèn nói: "Mày phóng hỏa trong hang, cửa hang lại đang bị lấp, vậy không phải là chúng ta bị thiêu chết hay sao? Con đàn bà ác độc, tao biết ngay là mày giả mù sa mưa, dăm ba cái lòng tốt gì đó đều là giả vờ trước mặt anh Cận Phong mà thôi.
"
Tô Yên không có thời gian để ý Tần Nhã Hân, trên đất đều là đá tảng và cát đất, nếu có thể đốt được cái hang này quả thực là thần kì rồi.
Nhìn thấy lửa cháy rất hăng, Tô Yên lại đặt mấy nhánh cây bác lên trên lửa, những thứ này không đốt được, vừa đặt lên đã khiến lửa tắt vụt, khói bốc lên cuồn cuộn, Tô Yên nhân cơ hội đó bèn quạt hết đống khói kia bay ra bên ngoài hang động, men theo những khe hở của tảng đá.
Khói càng lúc càng dày đặc, theo chiều gió mà bay ra ngoài bốc lên tới trời.
Dưới chân núi có một người phụ nữ nhà nông vừa trên rẫy đi làm về, ngẩng đầu lên nhìn thấy khói ở trên núi bốc lên nghi ngút.
"Trời đất, ông Lý ơi, trên núi cháy rồi.
"
Người phụ nữ kia ba chân bốn cẳng vội vã chạy vào nhà gọi chồng.
Rừng núi rộng lớn sợ nhất là cảnh hỏa hoạn.
Trên đây phần lớn đều là cây tùng cây bách, nhựa của những cây này rất dễ cháy, năm ngoái đã xảy ra một trận hỏa hoạn cháy tới ba ngày ba đêm, hai cái miệng già sống nơi đây đều sợ hãi.
Ông Lý đi ra ngoài nhìn lên trên núi, nhanh chóng nói: "Nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát, là cái tên chết băm nào lại dám phóng hỏa trên núi vậy hả, tôi lên đó xem thử.
"
Lục Cận Phong đã một ngày một đêm không có chợp mắt rồi, anh dựa vào việc dõi theo những nơi lân cận chỗ mà Tần Nhã Hân gặp chuyện khẳng định được kẻ mang Tần Nhã Hân đi đã tiến về phía núi lớn.
Bây giờ đi tìm Tần Nhã Hân, nói không chừng cũng có thể tìm thấy Tô Yên.
Phía bên Lâu Doanh và Bạch Phi Minh không có thu hoạch gì, nói cách khác thì kẻ bắt cóc Tô Yên và Tần Nhã Hân cũng không phải là người của Vương Bài.
Lãnh Phùng lái xe chạy theo đường lên núi, Lục Cận Phong ngồi ở ghế phụ tay lái, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt phóng chằm chằm ra ngoài cửa xe.
Lãnh Phùng an ủi: "Anh đừng quá lo lắng, mục đích hiện tại của đối phương còn chưa rõ, nói không chừng không tồi tệ như chúng ta tưởng tượng.
"
Lục Cận Phong nhếch khóe môi, có một nỗi sợ mà trước giờ trong lòng chưa từng có: "Yên Yên vẫn chưa tiêm mũi thuốc thứ hai.
"
Lãnh Phùng cũng đã biết chuyện Tô Yên vì muốn cứu Lâu Doanh mà bị nhiễm virus.
Trải qua khoảng thời gian dài như vậy, cũng không ai biết Tô Yên ra sao rồi.
Trong