Tô Yên nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, người bắt cóc cô vậy mà là Lục Gia Hành.
Nhìn gương mặt kia của Lục Gia Hành, rất lâu sau Tô Yên vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ.
Từ sau khi Lục Thừa Mẫn bị kết án, Lục Gia Hành làm náo loạn một trận ở nhà họ Lục, cuối cùng không còn tin tức nữa.
Rất lâu sau đó Tô Yên cũng đã từng gặp Lục Gia Hành ở bệnh viện một lần, nhưng do chỉ vội vàng liếc mắt một cái nên cô cũng không dám xác định có phải ông ta hay không.
Hiện tại vẻ mặt Lục Gia Hành âm u, dáng vẻ của ông ta tràn ngập tà tính, bất kể người nào nhìn thấy cũng đều sẽ cảm thấy không được thoải mái, trong lòng cũng theo đó mà sợ hãi.
Sau khi Tần Nhã Hân thấy rõ là Lục Gia Hành thì chửi ầm lên: “Hóa ra là lão già nhà ông, ông chán sống rồi à, dám bắt cóc tôi! Ông có biết tôi là ai không? Tôi chính là cô cả của Địa Sát, nhanh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không để ông chết tử tế đâu!”
Lục Gia Hành cười lạnh: “Tao là một người cô đơn, chết cũng chẳng sao cả, nhưng trước khi chết có thể báo thù thay cho con trai tao, kéo hai con đàn bà hèn hạ chúng mày làm đệm lưng thì cũng đáng.
”
“Con trai ông bị thế là đáng đời, anh ta xảy ra chuyện thì liên quan gì tới tôi.
” Tần Nhã Hân lại hăng hái, tức giận trừng mắt nhìn Lục Gia Hành: “Lão già thối, mau thả tôi ra!”
“Thứ đàn bà độc ác, hèn hạ.
” Lục Gia Hành tức đến nỗi đá một chân vào bụng Tần Nhã Hân: “Con trai tao có kết cục như bây giờ có một nửa là do mày hại.
”
“A!” Tần Nhã Hân đau đến nỗi ngũ quan trên mặt nhăn nhó lại thành một cục, tiếng kêu thê lương thảm thiết của cô ta vang vọng trong sơn cốc.
Lục Gia Hành đang trong cơn giận dữ, lại nghĩ đến kết cục của Lục Thừa Mẫn, ông ta lập tức không khống chế được bản thân, cầm côn sắt đánh từng cái lên người Tần Nhã Hân.
Tần Nhã Hân bị đánh đến nỗi liên tục kêu thảm thiết, có mấy lần ông ta cố tình nhằm vào bụng cô ta mà đánh nên lại càng đau.
Tô Yên thấy thân dưới Tần Nhã Hân chảy máu, lên tiếng ngăn cản: “Lục Gia Hành, mau dừng tay, dừng tay!”
Nếu cứ đánh tiếp, dù Tần Nhã Hân không chết thì đứa con trong bụng cô ta cũng không sống được.
Lục Gia Hành đánh mệt rồi, lúc này mới thu tay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Yên: “Còn cả mày nữa, không cần gấp, từng thứ một tao đều phải đòi lại! Hôm nay, bọn mày ai cũng không thể chạy thoát!”
“Lục Gia Hành, không phải chú điên rồi đấy chứ, chú có bệnh à, quả nhiên cha nào con nấy, chính bởi vì có người cha như chú nên mới có đứa con trai mất hết tính người như thế, Lục Thừa Mẫn có ngày hôm nay đều do chú hại, nuôi mà không dạy là lỗi của cha!”
Tô Yên biết rõ trận thế hôm nay, cô không cầu mong có thể sống sót, cũng chẳng sợ kích thích đến Lục Gia Hành nữa.
“Lục Thừa Mẫn bị phán tù hai mươi năm, tốt xấu còn để lại một cái mạng, hai mươi năm sau ra ngoài còn có thể một lần nữa làm người, chú làm như vậy ngoại trừ chôn vùi chính mình ra thì cái gì cũng không chiếm được.
”
Lục Gia Hành cười nhạo: “Ý của mày là tao còn phải cảm ơn chúng mày ra tay nhân từ à? Tao chỉ có một đứa con trai này, tao cầu chúng mày, cầu ông cụ, nhưng lòng dạ của chúng mày còn cứng hơn cả đá, là chúng mày không tha cho con trai tao, là chúng mày ép tao!”
“Có cái rắm!” Tô Yên nhổ một ngụm nước miếng vào Lục Gia Hành: “Tôi nhổ vào, Lục Thừa Mẫn làm nhiều việc ác, chúng tôi đã cho anh ta cơ hội rất nhiều rồi, là anh ta dã tâm bừng bừng, bản tính khó sửa, lần lượt đi tìm đường chết, đây đều là do anh ta gieo gió gặt bão.
Sao nào, mấy người muốn mưu đoạt gia sản, muốn hại chết Lục Cận Phong nhưng không thành công, bây giờ ngược lại đi trách cứ chúng tôi vô tình, tam quan của ông bị chó ăn rồi à?!”
Lục Gia Hành bị mắng đến nỗi mặt đỏ tai hồng: “Đều là lỗi của con đàn bà mày, trước khi mày xuất hiện, cả nhà họ Lục đều ở trong lòng bàn tay tao và Tiểu Mẫn, rất nhanh thôi chúng tao có thể tiếp quản tập đoàn Lục Thị, là mày đã phá hủy tất cả.
”
“Tôi thật sự chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
” Miệng của Tô Yên cực kì độc: “Ăn bám vốn đã rất đáng xấu hổ, mấy người cũng chẳng thiếu cánh tay hay thiếu cái cẳng chân nào, cũng không bị thiểu năng, mấy người không biết dùng chính đôi tay của mình để sáng tạo à, sao cứ phải nhớ thương chút gia sản này của ông nội làm gì.
Nhớ thương thì cũng thôi đi, mưu đoạt không thành, lại thẹn quá hóa giận muốn giết người, nếu chú biết mình sinh ra đứa con như vậy, chỉ sợ sẽ hối hận vì sao mấy thập niên trước không bắn nòng nọc nhỏ lên tường cho rồi.
”
“Mày, mày! ” Lục Gia Hành bị tức giận đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt, giơ côn sắt lên định đánh Tô Yên.
Tô Yên nhìn chuẩn thời cơ, thừa dịp Lục Gia Hành lại đây đánh cô, nâng lên hai chân bị trói làm Lục Gia Hành vấp ngã.
Nơi này là vách núi, chỉ có nắm