Lâu Doanh vốn dĩ rất tức giận Vạn Nhất đã lừa dối cô ấy, nhưng giờ cô ấy đã chuyển sang đau lòng cho hàng trăm triệu đó rồi.
Đó đều là tiền đấu, đau lòng quá.
Càng nghĩ đến đó, Lâu Doanh càng đau đớn, tức giận đến mức đánh vào người Vạn Nhất một cái, lần này ra tay không hề không biết nặng nhẹ như lần trước nữa, chiếc khăn lông đánh lên người anh ta chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Trong lòng Vạn Nhất thầm mừng rỡ, đây là vợ đang đau lòng cho anh ta rồi.
Được lên chính thức với chưa lên chính thức đúng là vẫn có sự khác biệt lớn.
Bây giờ đã có giấy chứng nhận rồi, chính là một gia đình.
“Vợ, em đừng nóng giận, sau này anh sẽ kiếm lại cho em, nhà chúng ta không thiếu tiền đâu.”
Nghe Vạn Nhất mở miệng câu nào câu nấy cũng toàn là kêu vợ, Lâu Doanh cảm thấy khó chịu, trước đây não Vạn Nhất bị hỏng, cô ấy nghe xong cũng không có cảm giác gì, nhưng nghe thấy lại khiến người ta nổi da gà.
“Không được gọi em là vợ.” Lâu Doanh giơ chiếc khăn lông lên đe dọa.
“Vậy gọi là bà xà? Em yêu? Cục cưng? Bé cưng?”
Cái nào cái nấy cũng sến súa.
“Đều không được gọi, hãy gọi em là chị.” Lâu Doanh nổi da gà, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy bên ngoài chạy đến, như thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô ấy nhét khăn lau lông vào người Vạn Nhất và tự mình đi ra ngoài.
Có không ít bác sĩ đang chạy về phía phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâu Doanh nghĩ rằng Tô Yên và Lục Cận Phong vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, vì vậy cô ấy vội vã chạy đến hướng đó.
Quả nhiên, bệnh tình của Tô Yên đã nguy cấp rồi.
Bác sĩ và Xa Thành Nghị đều đang cấp cứu bên trong, Thương Quan Ân cũng đã vào trong để giúp đỡ.
Ông cụ Lục xuống núi ngay trong đêm và đến bệnh viện.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đứng canh trước cửa không chịu rời đi.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả đều bạn bè và người thân quan tâm đến Tô Yên.
Lệ Uyển mắt đỏ hoe hết lần này đến lần khác, Tô Đình Nghiêm đi đi lại lại trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Hạ Vũ Mặc khóc: “Mẹ sẽ chết sao, ông nội, mẹ sẽ chết sao?”
Khi ông cụ Lục nghe tiếng khóc của Hạ Vũ Mặc, trái tim ông như vỡ ra.
“Tiểu Vũ, đừng khóc, mẹ của cháu sẽ không sao đâu.”
Hạ Phi nắm chặt bàn tay nhỏ lại, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm cửa phòng chăm sóc đặc biệt: “Không được khóc, mẹ sẽ không sao đâu.”
Những lời của Hạ Phi khiến Hạ Vũ Mặc ngừng khóc, nhưng cậu nhóc vẫn còn đang thút thít, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Kawaii nhìn Hạ Phi, đi tới, nắm lấy tay Hạ Phi, hai mắt ngấn nước nhìn Hạ Phi.
Kawaii không cần nói gì, trái tim của Hạ Phi cũng đã bình tĩnh lại được một chút.
Lần cấp cứu này kéo dài suốt một giờ, cả Xa Thành Nghị và Thương Quan Ân đều đổ đầy mồ hồi bước ra, tất cả đều căng thẳng.
Hai người cũng đều là y thuật siêu phàm, hầu như chưa bao giờ sẩy tay, cũng chưa bao giờ căng thẳng như hôm nay.
Người nằm trên giường bệnh chính là Tô Yên đang, nếu có sơ suất, nhóm người bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt sẽ ngã quỵ mất, nếu Lục Cận Phong tỉnh lại cũng sẽ không thể chịu được đả kích này.
“Như thế nào? Tiểu Yên thế nào?” Hai mắt Lệ Uyển đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.
Thương Quan Ân nói: “Hiện tại vẫn ổn.
Tình hình của Tiểu Yên có chút đặc biệt.
Tối nay tôi sẽ ở lại bệnh viện theo dõi với anh Xa.
Tất cả mọi người đều quay về đi, nếu có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người.
Mọi người cũng không thể lại bệnh viện mãi như vậy được.”
Lệ Uyển là người đầu tiên nói rõ: “Tôi sẽ ở lại đây canh chừng, những người khác về đi.”
Bây giờ có về nhà cũng không ngủ được.
Tần Chấn Lâm nói: “Tôi cũng sẽ ở lại.”
Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam đưa mắt nhìn nhau và nói: “Chúng tôi sẽ đưa bọn trẻ trở về.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều không muốn rời đi, vì vậy Xa Thành Nghị nói: “Hai anh em hai đứa về trước đi, ngày mai quay lại, tin tưởng tôi, có tôi ở đây, cha và mẹ hai nhóc sẽ không sao đâu.”
Xa Thành Nghị không bao giờ sơ suất, Hạ Phi chỉ tôn sùng có hai người, một là Lục Cận Phong và một là Xa Thành Nghị.
“Thầy Xa, vất vả cho thầy rồi.” Khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Phi nghiêm túc cúi chào Xa Thành Nghị.
Hành động này của Hạ Phi khiến mũi ai cũng cay xè.
Hạ Vũ Mặc cũng khom lưng cúi đầu trước Xa Thành Nghị và Thương Quan Ân theo anh mình.
Mới ngần đó tuổi đã phải chịu đựng được những điều này thực sự đã làm khó hai đứa nhỏ rồi.
Ông cụ Lục dắt hai đứa trẻ và nói: “Tôi sẽ đưa chúng về.
Nếu có chuyện gì thì phải thông báo cho chúng tôi ngay lập