Lục Cận Phong nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn Tô Yên, lại một lần nữa ra hiệu cho Tô Yên nằm xuống.
“Em còn không nằm xuống, bỏ lỡ cơ hội này, vậy thì anh ngủ đây nhé?”
Tô Yên dở khóc dở cười, xê dịch đến nằm trong lòng Lục Cận Phong, gối đầu lên tay Lục Cận Phong: “Thế này đã thỏa mãn chưa?”
“Vô cùng thỏa mãn.
” Lục Cận Phong thu cánh tay còn lại, nhắm mắt ôm Tô Yên, trong lòng thực sự thỏa mãn.
“Yên Yên, trước kia anh chưa từng cảm thấy sống là một việc hạnh phúc, bây giờ, anh bắt đầu sợ chết rồi.
”
Lục Cận Phong của trước kia, không điểm yếu, cũng không sợ chết.
Anh của hiện toàn, trên người có điểm yếu, anh không dám chết nữa rồi.
Tô Yên mở mắt nhìn trần nhà: “Em cũng sợ, em sợ sẽ không được gặp lại anh, em không biết có còn kiếp sau hay không, cũng không biết kiếp này có phải là lời hứa hẹn của kiếp trước với kiếp trước sau hay không, không biết kiếp sau sau nữa có gặp được anh hay không, vì thế em rất trân trọng hiện tại, không dám chủ quan.
”
Trong lúc nói, Tô Yên đã cảm thấy chua xót ở cánh mũi, cô xoay người vào Lục Cận Phong, đầu để trên cánh tay anh, hít thật sâu hơi thở thuộc về anh.
“Lục Cận Phong, đời này anh là của em, kiếp sau rồi sau sau nữa cũng chỉ có thể là của em, em muốn anh sống, không có sự cho phép của em, anh không được phép chết trước em.
”
Tình cảm sâu đậm, Tô Yên cuối cùng cũng rơi nước mắt.
“Được, đều nghe theo em hết.
” Lục Cận Phong cười cười, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô: “Vốn đã xấu gái, còn khóc nữa thì sẽ càng xấu hơn.
”
Tô Yên tự hào nói: “Cho dù em có rỗ toàn mặt, sẹo toàn mặt, em cũng là tiểu tiên nữ mà anh yêu nhất.
”
“Điều đó là chắc chắn rồi.
” Lục Cận Phong đau lòng sờ lên vết thương trên mặt Tô Yên, dùng âm giọng nói: “Bà xã.
”
Anh chỉ muốn gọi cô một tiếng như vậy mà thôi.
Lúc Tô Yên hôn mê, anh đã gọi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng Tô Yên không có đáp lại.
”Em đây.
”
Lần này, Tô Yên đáp lại rồi, cô hôn lên mũi Lục Cận Phong: “Lúc em hôn mê, cảm thấy bản thân đã mơ một rất mơ rất dài, em mơ thấy anh cứ luôn gọi em, vì thế em tỉnh dậy rồi.
”
Đầu mũi hai người chạm vào nhau, trong mắt tràn ngập là nước mắt.
Lục Cận Phong xúc động trong lòng, hôn lên môi Tô Yên.
Ngày đêm luân chuyển.
Khi mặt trời một lần nữa mọc lên, trong phòng bệnh tràn ngập ánh nắng, vô số ánh sáng sắc màu nhảy nhót trong không trung.
Sắc mặt Tô Yên rất tốt, tinh thần Lục Cận Lục Cận Phong cũng rất tốt.
Lâu Doanh cầm cơm buổi sáng tới cho hai người, luôn cảm thấy hai người họ bất thường.
“Chị, hôm