Lý Mộc Sinh vừa đi, Lục Cận Phong đã trực tiếp đi thẳng tới lầu hai, Hạ Vũ vẫn đứng đợi ở tầng một.
Lý Mộc Sinh đã dặn người làm mở hết tất cả các cửa ra, ngay cả chìa khóa phòng của Tô Yên cũng treo ngay ở trên tay nắm cửa.
Lục Cận Phong đứng ngay cửa, rất hài lòng với cách làm của Lý Mộc Sinh.
Anh nhẹ nhàng vặn cửa phòng, rón rén đi vào trong.
Tô Yên và Hàn Vũ Mặc đã ngủ rồi, chỉ chừa lại một cây đèn ở đầu giường là còn đang bật, bởi Hạ Vũ Mặc có thói quen đi tiểu đêm.
Lục Cận Phong đứng ở đầu giường, nhìn hai người Tô Yên và Hạ Vũ Mặc đang ngủ rất say, hai khuôn mặt cùng dính sát vào nhau.
Thấy cảnh đó, không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy rất yên ả, vô cùng ấm áp.
Hạ Vũ Mặc tinh ranh hoạt bát, Lục Cận Phong bỗng có một suy nghĩ, nếu như cậu bé có thể là con ruột của anh và Tô Yên thì tốt quá rồi.
Lúc Lục Cận Phong nhận ra bản thân lại bỗng có suy nghĩ này, chính anh cũng không lý giải được vì sao.
Lục Cận Phong nhìn khuôn mặt đáng yêu của Hạ Vũ Mặc, thằng nhóc này dám cướp người phụ nữ của anh.
Lục Cận Phong cẩn thận vén chăn, nhẹ nhàng bế Tô Yên lên.
Tô Yên ngủ rất say, không có dấu hiệu bị đánh thức.
Lục Cận Phong lại cứ thế mà rón rén, cẩn thận như thể đang ôm vật quý giá đi xuống tầng dưới.
Cửa nhà họ Lý mở ra, Lý Mộc Sinh sao lại có thể để cho Lục Cận Phong leo tường nữa.
Lục Cận Phong bế người lên xe, giống như có tật giật mình mà nói với Hạ Vũ: "Trở về Nam Sơn."
"Vâng đại ca." Hạ Vũ hạ thấp giọng đáp.
Xe lái rất êm, cộng thêm lồng ngực của Lục Cận Phong quá ấm áp, lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tô Yên cứ thế mà ngủ, tới lúc trở về Nam Sơn rồi vẫn không có tỉnh lại.
Lý Mộc Sinh và Lý Văn đứng ở ban công tầng hai nhìn người rời đi, Lý Văn khiếp đảm một lúc mới nói: "Cha, không phải cậu chủ Lục này bị què với bị hủy dung sao? Con thấy chỉ là chân anh ta có hơi khập khễnh, nhưng mà cũng không kinh khủng như người ta đồn đãi."
Nhưng mà lúc đánh nhau, quả thật lại rất khủng bố.
Cho tới bây giờ, Lý Văn vẫn luôn ám ảnh cú đạp kia của Lục Cận Phong.
"Cậu chủ Lục này, là đang hạ màn kịch rồi.
Thật thật giả giả, trong lòng tự hiểu là được rồi." Lý Mộc Sinh nhân cơ hội này mà dạy dỗ con trai: "Tiểu Văn, về điểm này thì con nên học tập cậu chủ Lục nhiều hơn.
Làm người, muốn làm chuyện lớn thì quan trọng cần phải có cái đầu mưu mẹo."
"Anh ta có tài giỏi như nào đi nữa thì cũng không phải chịu thua dưới chân chị con đó sao, sau này gặp con còn phải gọi một tiếng em rể cơ."
Lý Mộc Sinh: "..."
Ngay sau đó, một cái đánh bốp vang lên sau gáy Lý Văn: "Nếu không phải cha dọn sẵn đường cho con mà nhận Tiểu Yên làm con gái nuôi, con có hôm nay sao."
Lý Văn xoa gáy, bĩu môi nói: "Nếu không phải do con lúc đầu thích chị ấy, đắc tội với cậu chủ Lục, cha cũng không có cơ hội dọn đường này đâu.
Cha à, đây gọi là trong họa có phúc đó."
Lý Mộc Sinh quả thật là không có lời lẽ nào để phản bác nữa.
Ông cũng không hy vọng tiền đồ của Lý Văn có thể sáng lạn như Lục Cận Phong.
Dù sao thì chỉ cần có mối liên kết với nhà họ Lục, cho dù là sau này ông có giao lại sự nghiệp trăm năm này của mình cho Lý Văn, vậy cũng không thấy lo lắng nữa.
Sáng hôm sau.
Hạ Vũ Mặc tỉnh lại đã phát hiện Tô Yên không có ở trong phòng.
Cậu bé mang giày, bì bà bì bạch chạy ra ngoài gọi: "Chị Yên, chị Yên."
Lý Văn thảnh thơi dựa vào tường, lên tiếng: "Chị ấy không có ở nhà đâu, muốn biết chị ấy đang ở đâu thì con có thể hỏi cậu, cậu biết."
Hạ Vũ Mặc hỏi: "Chị Yên ở đâu?"
Lý Văn mỉm cười, ra điều kiện: "Con gọi cậu một tiếng cậu Văn tốt bụng, cậu sẽ nói cho con biết."
"Không nói thì thôi." Hạ Vũ Mặc hừ một tiếng, kiêu hãnh bước xuống lầu dưới: "Ông nội đẹp trai ơi, chị Yên đâu rồi?"
Lý Mộc Sinh mới chạy bộ sáng về, nhìn thấy cục thịt tròn xoe Hạ Vũ Mặc đang chạy về phía mình lại lập tức niềm nở: "Tiểu Vũ, dậy sớm vậy sao.
Chị Yên của con đã đi làm rồi, đợi lát nữa bà nội sẽ dắt con tới nhà trẻ được không."
"Vâng ạ." Hạ Vũ Mặc vẫn rất hiểu chuyện.
Ở Nam Sơn.
Tô Yên mơ màng, theo thói quen duỗi tay sờ qua bên cạnh.
Hạ Vũ Mặc lúc ngủ đều lăn lộn lung tung, lần nào cô cũng đều phải mò người cậu nhóc lôi trở vào trong chăn.
Nhưng lần này, Tô Yên duỗi tay lại cảm thấy không đúng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đang ở gần sát của Lục Cận Phong, cô lập tức bị dọa sợ tới giật bắn mình ngồi dậy.
"Lục Cận Phong, sao anh lại nằm ở trên giường của tôi."
Lục Cận Phong gối hai tay ra sau đầu, cẩn trọng nhắc nhở: "Đây là giường của anh."
Tô Yên lúc này mới nhìn kỹ lại, căn phòng này vốn không phải là nhà họ Lý.
Cô nhảy xuống giường, chạy thẳng ra ngoài ban công mới biết, nơi này chính là biệt thự Nam Sơn.
Là nơi ở của Lục Cận Phong.
Tô Yên trấn tĩnh bản thân, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường với vẻ mặt hài lòng kia, lại hỏi: "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Không phải cô đang ở nhà họ Lý sao?
Làm sao ngủ thức dậy đã là biệt thự