Sau khi Lục Cận Phong rời đảo, đây là lần đầu tiên Hạ Phi gọi điện thoại tới.
“Hạ Phi có nói rõ là có chuyện gì không?”
“Không có.” Hạ Vũ nói: “Nếu không thì đại ca để Hạ Phi qua đây đi?”
Lục Cận Phong nghĩ đến đứa trẻ kia, gương mặt có chút vui vẻ, nói với Tô Yên: “Nếu đói thì ăn ít hoa quả lót dạ trước nhé, đợi lát nữa rồi ăn cơm.”
“Ừm, anh đi làm đi.” Tô Yên không biết Hạ Phi là ai.
Đợi Lục Cận Phong rời đi rồi mới hỏi Hạ Vũ: “Có phải cậu còn có người anh tên là Hạ Xuân không?”
Vẻ mặt Hạ Vũ lờ mờ: “Không phải, cô Tô, sao vậy?”
“Hạ Vũ, Hạ Huy bây giờ còn có Hạ Phi nữa.” Tay Tô Yên chống cằm, không chút để ý nói: “Tôi còn cho rằng tên của các cậu đặt theo bốn mùa chứ, một năm bốn mùa đều có đủ cả.”
Hạ Vũ vừa nghe thấy vậy nhịn không được bật cười, giải thích: “Cô Tô hiểu nhầm rồi, tôi và Hạ Huy là anh em ruột nhưng Hạ Phi thì không phải, cậu ấy chỉ là đứa nhóc mới bốn tuổi thôi, vừa vặn tên là Hạ Phi mà thôi.”
Đứa trẻ khoảng bốn tuổi sao?
Tô Yên tò mò nói: “Không phải là con riêng của Lục Cận Phong đấy chứ? Vừa rồi thấy đại ca nhà các cậu toát ra vẻ hiền lành của người cha già, chắc chắn là con riêng mà đại ca nhà cậu đang che giấu đúng không?”
Thực ra nếu Lục Cận Phong có mấy đứa con riêng, Tô Yên cũng không bất ngờ.
Trước đó nếu Lục Cận Phong không giả vờ nhan sắc bị hủy hoại thì với giá trị nhan sắc và địa vị của anh, chắc chắn có không ít phụ nữ bổ nhào về phía anh.
Lục Cận Phong đã ba mấy tuổi rồi, chắc chắn không thể chỉ chạm qua một người phụ nữ là cô.
Hạ Vũ vội vàng nói: “Đại ca tuyệt đối không có con riêng, cô Tô đừng nói đùa, đại ca không có người phụ nữ nào thì lấy đâu ra con riêng chứ.”
Nhưng mà sau khi nói ra, Hạ Vũ lại nghĩ đến lần đó vào năm năm trước, Lục Cận Phong bị Lục Thừa Mẫn bỏ thuốc, trong lúc không tỉnh táo có ngủ với người phụ kia.
Nhưng mà lúc đó vội vàng đi tìm cô Nhã Nhược, bọn họ rời đi, sau đó cộng thêm việc cô Nhã Nhược xảy ra chuyện, đại ca cũng không gượng dậy nổi nữa.
Nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện này đã sớm bị lãng quên rồi.
Nhưng mà người phụ nữ giúp đại ca giải thuốc, ai cũng không để trong lòng.
Nếu Tô Yên không nhắc tới chuyện này thì Hạ Vũ đã sắp quên mất chuyện này rồi.
“Cậu trung thành với đại ca cậu thật đấy.” Tô Yên mỉm cười khiến người ta hơi sởn gai ốc.
.
Ngôn Tình Sủng
Bản thân Lục Cận Phong tự thừa nhận có bạn gái cũ rồi mà Hạ Vũ còn giúp anh giấu diếm.
Đúng lúc, Vạn Nhất đi tới đây, nhìn thấy Tô Yên, mỉm cười chào hỏi: “Cô Tô, cô cũng ở đây sao, đại ca đâu rồi?”
“Bên kia.” Tô Yên vươn tay chỉ vào Lục Cận Phong đang gọi điện thoại ở sảnh phụ: “Vẻ mặt anh Vạn vui vẻ hớn hở như vậy, có chuyện tốt gì sao?
Vạn Nhất mỉm cười: “Không giấu gì cô Tô, gần đây mới có được bức tranh gốc của Viên Tùng Niên…”
Vạn Nhất đột nhiên nghĩ đến bức tranh lúc trước bị Lục Cận Phong hố mất, nói muốn mang đi tặng cho Tô Yên, những lời tiếp theo vội vàng ngừng lại.
Anh ta không thể tiết lộ mình có bức tranh gốc được nếu không lại bị hố lần nữa cho xem.
Vạn Nhất cười híp mắt chuyển chủ đề: “Cô Tô, lúc nào thì có thể uống rượu mừng của cô và đại ca đây.”
Từ lúc thân phận của Lục Cận Phong bị lôi ra ánh sáng, Vạn Nhất luôn ngóng trông uống rượu mừng của họ.
“Dừng lại.” Tô Yên giơ tay, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi và anh ấy chia tay rồi.”
“Vẫn chưa làm hòa sao?” Vạn Nhất nói thầm: “Không phải chứ, hiệu suất làm việc của đại ca cũng quá thấp rồi.”
Tô Yên thong thả uống trà, hỏi: “Anh Vạn, lúc nào thì mang bức tranh gốc của Viên Tùng Niên ra cho chúng tôi thưởng thức đây?”
Trong lòng Vạn Nhất lộp bộp một tiếng, vẫn là chạy không thoát rồi.
Vạn Nhất kiên trì đến cùng nói: “Cô Tô cũng thích tác phẩm của Viên Tùng Niên sao?”
“Thực sự rất thích, tác phẩm của ông ấy, quan niệm nghệ thuật rất sâu sắc khiến người ta cảm thấy rất yên bình.”
Vạn Nhất giống như gặp được tri âm: “Tư tưởng lớn gặp nhau.”
“Vạn Nhất, trở về mang bức tranh đó đưa đến cho Yên Yên đi.” Giọng nói của Lục Cận Phong từ phía sau vang lên.
“Đại ca.” Vẻ mặt Vạn Nhất không cam lòng.
Tô Yên trừng mắt nhìn Lục Cận Phong: “Anh có khác gì thổ phỉ không, ăn cướp trắng trợn.”
Nghe thấy vậy, Vạn Nhất vội