Cuộc đời của ta đều bao bọc trong hào quang của huyền thoại.
Từ tiểu thư đến Vương Phi đến Trại chủ đến Tướng Quân cho đến Hoàng Hậu dưới một người trên vạn người.
Về chuyện xưa ấy, ta vẫn nên bắt đầu từ cái năm ta mười tám tuổi mà kể.
Ta tên Trang Hàm, là nhị nhi tử của phụ thân.
Nhưng ta lại dùng thân phận nữ nhi mà sống mười tám năm.
Nghe có vẻ như là nói đùa, nhưng đây là sự thật.
Khuất nhục này đều là Đại Nương ta ban tặng.
Mẫu thân ta xuất thân hèn mọn, là hồi môn nha hoàn của Đại Nương.
Bà vì có dung mạo tuấn mỹ mà bị phụ thân ta nhìn trúng, cưới về làm nhị phòng.
Mẫu thân được sủng ái lại làm cho Đại Nương hận thấu xương, nơi nơi đối đầu với mẫu thân.
Năm thứ hai mẫu thân đã mang thai ta.
Đại Nương trước đó chỉ sinh được một nữ nhi, sau đó lại không hoài thai nữa.
Tìm danh y khắp nơi đều nói Đại Nương đã không thể sinh con.
Vậy cho nên gia sản trong nhà cùng danh phận đích trưởng tử đều kí thác trên thai nhi trong bụng của mẫu thân.
Ngày mẫu thân lâm bồn, Đại Nương mua được một bà mụ, hạ lệnh nếu là nam hài thì bóp nghẹt, đối với bên ngoài nói là khó sinh mà chết, còn nếu là nữ hài thì cho lưu lại cái mạng nhỏ.
May mắn bà mụ từng chịu ân của mẫu thân, không nhẫn tâm giết đứa nhỏ, mách cho mẫu thân biết cái độc ác của Đại Nương.
Bởi vậy khi sinh ta ra, mẫu thân nhìn thấy ta là nam hài vừa vui vừa sợ.
Dưới tình thế cấp bách, cho bà mụ nói qua sinh ra là một nữ nhi.
Cứ như vậy, ta thành Trang gia nhị tiểu thư.
Từ đó, thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa, thậm chí nữ công cùng các loại lễ nghi rườm ra ta đều phải học.
Mà ta lúc còn nhỏ bất lực, chỉ có thể ép buộc chình mình phải đi học những thứ vốn không nên cho một đứa con trai như ta học.
Năm bảy tuổi, ta đập vỡ cái bàn của lão sư dạy nữ công, đem đống đồ thêu mà bà ta muốn ta học xé rách, kháng nghị la: "Ta là nam nhi mới không cần học mấy thứ này!"
Lời này đổi lại một trận đánh đòn của mẫu thân.
Rồi người nói với phụ thân là ta phát điên, thường hay nói lời khùng lời điên, rồi lại muốn cầu cho hai chúng ta chuyển đi biệt viện, phòng ngừa lúc ta phát bệnh làm bị thương đến người khác, đặc biệt là các đệ đệ muội muội còn bé.
Bởi vì Đại Nương và mẫu thân đều không sinh được nam đinh, cuối cùng phụ thân lại nạp thêm tam thê tứ thiếp, trong đó có hai vị sinh ra nam hài, cho nên sau ta còn có thêm ba người đệ đệ và hai người muội muội.
Phụ thân đối với ta và mẫu thân không còn chú ý quan tâm như lúc trước, lúc mẫu thân cầu xin tới lần thứ ba đã đồng ý cho chúng ta chuyển qua biệt viện.
Nơi đó vừa hoang vu vừa an tĩnh tự tại, thậm chí nhiều khi ta cũng không cần lo lắng