Tác phong của mẹ Doãn nhanh chóng mặt.
Mới một tuần bà đã lên kế hoạch đầy đủ cho hôn lễ.
Có thêm sự hỗ trợ của bà Ngô, bọn họ còn lên một danh sách dài những việc cần làm.
Kha Hằng căn bản không cần động tay động chân.
Cô cảm thấy mình như con búp bê đang từ lồng kính nhà họ Kha được chuyển khẩu sang lồng kính nhà họ Doãn vậy.
Cuối tuần, hai gia đình hẹn nhau gặp mặt dùng cơm bàn kế hoạch tổ chức hôn lễ.
Buổi sáng hôm ấy, Doãn Tư Hàn đưa Kha Hằng đến bệnh viện khám thai.
Bọn họ không tới khu VIP mà vào khoa sản chính của bệnh viện.
Doãn Tư Hàn chủ động đứng xếp hàng, lấy số rồi đi lo thủ tục viện phí.
Kha Hằng ngồi ghế ở hành lang chờ anh.
Đợi một lúc cũng đến lượt Kha Hằng vào khám.
Sau khi ra khỏi phòng khám, hai người trầm mặc.
Kha Hằng nhìn kết quả xét nghiệm, lại nhìn Doãn Tư Hàn với ánh mắt không thể tin nổi.
Kết quả xét nghiệm cho thấy, nồng độ HCG của cô cao hơn bình thường, bác sĩ nói có thể là thai đôi, hẹn mấy tuần nữa tái khám mới có thể chắc chắn.
Cô mím môi, lặng người nhìn anh.
Anh ta, làm một lần khiến cô có thai thì thôi đi, thế mà còn có thể là thai đôi! Cái giống gì không biết!?
Doãn Tư Hàn trong lòng nhảy nhót, nhưng ngoài mặt không tỏ thái độ gì.
Anh nắm chặt kết quả xét nghiệm trong tay, dắt người con gái đang phát ngốc bên cạnh đi ra ngoài.
Kha Hằng rốt cuộc nhịn không được hỏi anh.
"Trong làm ăn, anh lúc nào cũng đánh nhanh thắng nhanh thế à?"
Doãn Tư Hàn: "Cũng không hẳn.
Có những dự án phải theo trường kì, không vội được."
Xong anh lại nhìn cô, cười như không cười.
"Nhưng nếu vụ đầu tư này thành công, là do anh đặc biệt lợi hại."
"..." Chán chả buồn nói.
Cô vùng vằng đi ra khỏi hành lang bệnh viện.
—————
Biệt thự Doãn Tứ gia.
Xe của Doãn Tư Hàn tiến vào sân, thấy trong sân đậu thêm mấy chiếc xe nữa.
Ba mẹ anh đã tới, phỏng chừng Kha Đổng cùng bà Ngô cũng đã tới.
Doãn Tư Hàn và Kha Hằng vào nhà, thấy ba mẹ hai bên đang ngồi phòng khách uống trà, trò chuyện.
"Hai đứa về rồi đấy à? Kết quả vẫn ổn chứ?" Mẹ Doãn đứng dậy nắm lấy tay Kha Hằng, kéo cô ngồi xuống.
"Vâng ạ." Bọn họ tạm thời chưa nói cho mọi người biết về thai đôi, đợi chắc chắn sẽ thông báo sau.
"Ba mẹ đã bàn bạc rồi, mai là ngày đẹp, hai đứa đi lĩnh chứng đi.
Cuối tháng này đi chụp ảnh cưới, đầu tháng sau thì tổ chức hôn lễ."
Mai là 17/02.
Kha Hằng đối với việc này không có ý kiến, hai mẹ đã lên kế hoạch, cô liền ngoan ngoãn nghe theo.
Thế nhưng Doãn Tư Hàn không đồng ý.
"Mai ngày không đẹp.
22/02 bọn con sẽ lĩnh chứng.
Những thứ khác thì nghe theo hai mẹ đã sắp xếp."
Mọi người khó hiểu nhìn anh.
Chỉ có Kha Hằng biết, 22/02, toàn hai, đôi....!Cái con ong thối này!
Mẹ Doãn hỏi cô.
"Con nghĩ thế nào?"
"...Con nghe theo anh ấy." Tôi chẳng còn gì để nói về sự mặt dày của anh nữa.
Mọi người đã thống nhất như vậy, liền đứng dậy vào nhà bếp dùng cơm.
"Hai con vẫn chưa định chuyển về đây à?" Biệt thự đã sửa soạn xong hết rồi, nên hôm nay bọn họ cũng tới đây ăn cơm.
"Thời gian đầu mang thai em ấy cần ngủ nhiều.
Bọn con ở chung cư, gần chỗ làm hơn." Biệt thự này so tới công ty xa hơn một đoạn đường so với ở chung cư.
Hai bên ba mẹ cũng không hỏi nữa, mọi chuyện để tự đôi trẻ quyết định.
Ăn xong, bọn họ tiễn hai bên ba mẹ ra về, rồi cũng rời biệt thự về chung cư XO.
—————
Nằm trên giường, Kha Hằng liếc Doãn Tư Hàn, cảm thấy mọi thứ có chút không chân thực.
Cô nghĩ, có lẽ anh là vì trách nhiệm với đứa bé mới kết hôn với cô.
Tuy tiếp xúc chưa lâu, nhưng cô biết anh là người rất có trách nhiệm.
Chuyện mình làm ra anh nhất định sẽ không thoái thác.
Có đứa con, anh sẽ yêu thương cô vô điều kiện trong 9 tháng này.
Chuyện sau này, không ai đoán trước được.
Anh là chủ tịch tập đoàn lớn, xung quanh có biết bao vệ tinh.
Thường xuyên tham gia tiệc xã giao, ở đó có biết bao cám dỗ chứ.
Tuy nhiên, Kha Hằng chọn tin anh một lần.
Cô đồng ý kết hôn với anh, có nghĩa là cho anh một cơ hội.
Cô tin tưởng nếu đã lựa chọn kết hôn, anh sẽ không làm điều có lỗi với cô, ít nhất cho đến thời điểm đứa nhỏ thuận lợi ra đời.
Nếu sau này xảy ra chuyện, cô sẽ ly hôn, giành quyền nuôi con.
Cô cảm thấy chuyện của hai người bọn họ xảy ra quá nhanh.
Gặp gỡ chưa được mấy lần, sau đó những tình huống lúng túng xảy ra ngăn cách bọn họ.
Vậy mà liền có thai, rồi chuẩn bị kết hôn.
Tuy rằng anh đối với cô rất tốt, luôn ân cần quan tâm, cô cũng rất thích anh, nhưng tình cảm của bọn họ chưa sâu đậm.
Từ lần đầu gặp, cô đã rung động trước anh.
Cũng một phần vì thích anh mà cô đồng ý giữ lại đứa bé.
Nhưng cô biết, tình cảm của anh dành cho cô chưa quá lớn, hoặc thậm chí anh chưa yêu cô.
Bản thân cô cũng chưa yêu anh sâu sắc đến mức không thể sống thiếu anh.
Hơn nữa, đập vào mắt cô là hôn nhân thất bại của ba mẹ.
Sau đó, chỉ có ba cô là người đau khổ sau cuộc tan vỡ ấy.
Cô sợ sau này mình sẽ giống ba, luỵ tình.
Người nào yêu nhiều hơn người đó sẽ đau nhiều hơn.
Khoảng cách từ thích đến yêu, vẫn còn một đoạn đường.
Cô đang cố gắng để mình không tiến tới vạch "yêu".
Trước khi anh có tình cảm với cô, cô phải giữ vững lí trí, không thể để mình rơi vào bể tình.
Hít một hơi sâu, quyết định không nghĩ nhiều nữa, cô nhắm mắt ngủ.
Người nằm bên cạnh chưa ngủ.
"Em không ngủ được à?"
"Chuẩn bị ngủ đây."
"Khó chịu đâu hả?"
"Không."
"Vậy sao nãy giờ chưa ngủ?"
"Bị con ong thối anh chích đó!", kéo chăn trùm đầu.
"..." Anh giật chăn ra, đắp lại hẳn hoi cho cô.
—————
22/02.
Doãn Tư Hàn dậy từ sớm tắm rửa thay đồ.
Anh quay lại giường đánh thức Kha Hằng.
Cô ngái ngủ ngồi dậy, thấy anh đưa cho mình một chiếc áo sơmi trắng.
"Mặc để chụp ảnh."
Hôm nay họ đi lĩnh chứng.
"Ồ." Cô cầm áo, vào nhà vệ sinh.
—————
Hai người tới cục dân chính.
Hôm nay người tới không đông, chẳng mấy chốc đã tới lượt họ.
Khi hai người điền tờ đơn đăng ký, Kha Hằng đột nhiên nhớ ra.
"Hai chúng ta chưa công chứng tài sản trước hôn nhân!"
"Công chứng làm gì, sau khi kết hôn tất cả đều là tài sản chung." Anh không quan tâm chuyện đó.
"Nói trước cho anh biết khỏi buồn.
Tôi chẳng có tài sản gì đáng giá đâu." Cô không nhận tài sản thừa kế của ba.
Doãn Tư Hàn cười như không cười.
"Vậy thì chúc mừng em, em sở hữu tài sản kếch xù của anh rồi."
"Tôi lại cảm ơn anh nhá!"
Anh cầm tay cô, hai người cùng đóng dấu đỏ.
Doãn Tư Hàn nhìn bụng cô.
"Tài sản lớn nhất chẳng phải em đang nắm giữ sao?"
"..." Cô đứng dậy, chỉnh lại áo sơmi ngay ngắn, chuẩn bị chụp ảnh.
—————
Ra khỏi cục dân chính, mỗi người tay cầm một cuốn sổ nhỏ.
Kha Hằng mở ra nhìn ảnh của hai người.
Bọn họ trước đây không có ảnh chụp chung, tấm ảnh chụp chung đầu tiên ấy vậy mà lại là ảnh lĩnh chứng.
Trong ảnh, cô ngồi thẳng lưng, đầu hơi nghiêng về phía anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Doãn Tư Hàn hơi nghiêng người, tay vòng qua sau lưng, khoác lên vai cô, khẽ mỉm.
Bình thường cô không thấy anh cười bao giờ.
Hôm nay nhìn ảnh, dù chỉ là một nụ cười nhẹ, nhưng cũng rất đẹp trai.
Cô ngắm nghía đến xuất thần.
Cuốn sổ trên tay bị cướp đi, Doãn Tư