Ngồi thẫn thờ trên ghế đá cạnh bồn hoa trong khuôn viên bệnh viện, Kha Hằng đã phát ngốc 15 rồi.
Trên tay cô là kết quả siêu âm.
Cô cầm điện thoại, gửi một tin cho Tô Bạch Lan:
Trăng sáng trên trời đêm: [Mình mang thai rồi.]
Lan Lan đại nhân: [Cậu đùa gì thế?]
Trăng sáng trên trời đêm: [Mình không đùa, là thật]
Lan Lan đại nhân: [Của ai?] Cô đâu có bạn trai.
Đứa bé là của ai mới được chứ?
Trăng sáng trên trời đêm: [Doãn Tư Hàn]
Nhớ lại đêm đó, Kha Hằng không thể tin được, xác suất một lần vậy mà rớt trúng cô rồi!?
Bên kia lập tức gọi điện tới.
Kha Hằng bắt máy,
nghe thấy Tô Bạch Lan lo lắng: "Cậu đang ở đâu?"
"Bệnh viện."
"Biết khi nào?"
"Hôm nay."
"Được bao lâu rồi?"
"Ba tuần."
"Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Đợi mình về nhà rồi nói."
"Cậu ở yên đó, mình tới ngay!"
"Không cần đâu, mình tự bắt xe về được."
Cô cúp máy, lại ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi mới gọi taxi về chung cư.
—————
Về đến nhà, chưa kịp nhập mã vân tay thì Tô Bạch Lan đã mở cửa, kéo cô ngồi xuống ghế phòng khách.
Kha Hằng không giấu giếm cô ấy nữa, kể lại toàn bộ sự việc.
Hai người cùng ngồi trầm tư một lúc lâu, không ai nói lời nào, cũng không biết nên nói gì.
Tô Bạch Lan phá vỡ sự im lặng trước: "Cậu tiếp theo tính thế nào?"
"Mình không biết, mình sợ." Giọng cô nghẹn như sắp khóc.
"Chuyện này anh ta cũng có một nửa trách nhiệm, cậu phải nói với anh ta!"
Kha Hằng im lặng không trả lời.
"Dù quyết định thế nào, cậu cũng phải cho anh ta biết.
Cậu không thể giải quyết chuyện này một mình được!"
"Mình biết." Lại dặn cô ấy.
"Cậu đừng nói gì với Doãn Tư Vũ nhé."
Tô Bạch Lan đứng lên, cũng kéo cô đứng dậy, đẩy cô về phòng.
"Hôm nay cậu nghỉ ngơi đã, ngày mai tính tiếp.
Dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi thật tốt."
Kha Hằng không phản kháng, yếu ớt đi về phòng, nằm lên giường.
Một đêm mất ngủ.
—————
Biệt thự Doãn gia.
Doãn Tư Hàn phong trần mệt mỏi trở về.
Anh vừa kết thúc một bữa tiệc xã giao bên ngoài, bây giờ người đầy mùi rượu cùng thuốc lá.
Người làm trong nhà sớm đã rời khỏi.
Bọn họ không biết anh trở về đây, trước nay anh luôn ở chung cư gần công ty.
Hôm nay có bữa tiệc ở gần đây nên anh mới tiện đường ghé qua, ở lại nghỉ một đêm.
Tắm rửa xong, Doãn Tư Hàn không về phòng ngủ, anh vào thư phòng tiếp tục làm việc.
11h, anh đóng tư liệu, cất bước về phòng, tiện tay mở Wechat.
Cuộc hội thoại kia vẫn dừng lại sau đêm Giáng Sinh.
Anh day trán, mệt mỏi ngả lưng xuống, hồi tưởng.
Đêm Giáng Sinh, anh say.
Kha Hằng dìu anh về phòng.
Đêm đó, bọn họ mượn rượu làm càn, cuối cùng xảy ra tình một đêm.
Vốn dĩ Kha Hằng đã cầm túi xách tính đánh bài chuồn, nhưng Doãn Tư Hàn ngồi dậy, đi về phía cửa kéo cô lại, vòng tay chặn cô.
Lưng Kha Hằng dán chặt vào cửa, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông trước mặt anh tuấn, bình thường mặt lạnh mắt sắc.
Hôm nay vì say rượu nên đáy mắt nổi lên một làn sóng tình, miên man động lòng.
Tay anh chống lên cửa, cúi đầu sát lại gần, phả hơi rượu vào mặt cô:
"Nói cho tôi, tại sao em lại tránh mặt tôi?"
"Doãn tổng, tôi không tránh anh."
"Nói dối."
"Tôi nào dám nói dối ngài."
"Vậy tại sao em toàn muộn làm?"
"..." Không muộn làm, là sát giờ, sát giờ!
"Thường xuyên đi làm muộn, trưởng phòng của em không phạt em à?"
"..." Tôi không có đi muộn!
"Thấy tôi ở cửa thang máy liền chạy?" Bình thường anh luôn đi thang máy từ hầm gửi xe lên thẳng văn phòng.
Nhưng một tháng nay luôn cố tình dừng ở sảnh tầng lễ tân.
Cô như con thú nhỏ bị săn, lén lén lút lút chạy tới thang máy đối diện.
"..."
"Em nói chuyện đi."
Kha Hằng ấp úng: "Không phải muốn tránh mặt anh, là tôi không biết nên đối diện với anh như thế nào."
"Không phải vẫn như trước đây sao?"
"Nào có giống! Trước đó chúng ta là bạn bè.
Sau này...sau này anh là sếp của tôi."
Lại nói: "Tôi còn nói xấu anh nữa..."
"Người em nói xấu là chủ tịch của em.
Chúng ta gặp nhau ngoài giờ, không trong chuyện công việc, tôi đâu còn là sếp em."
"Dù sao cũng không được! Doãn tổng, tình huống của chúng ta rất lúng túng.
Tôi bị chứng...!sợ hãi các nhân vật tầm cỡ."
"Vậy sau này em tính thế nào? Tiếp tục tránh mặt tôi?"
"...Có thể không?"
Doãn Tư Hàn lẳng lặng nhìn cô, không nói tiếp.
Hơi thở nặng nề vẫn phả vào mặt cô.
Kha Hằng giương mắt, đối diện với anh.
Ánh mắt cô mông lung khẽ đảo qua đảo lại.
Hai người trầm mặc như vậy một lúc.
Bỗng, cô nhướn người, hôn lên môi anh chụt một cái.
Đối diện với gương mặt điển trai gần trong gang tấc của anh, cô cảm thấy mình điên mất rồi, không uống rượu mà cũng say.
Cả hai người đều sững sờ.
"Tôi...Tôi không phải cố ý đâu!" Cô lắp bắp.
Doãn Tư Hàn một tay ôm eo cô, một tay vòng qua sau cổ, đỡ lấy gáy người con gái, cúi đầu hôn sâu.
Hai người ôm lấy nhau, quấn quýt.
Ôm từ cửa phòng lên tận giường lớn, quần áo cởi bỏ vương vãi khắp sàn.
—————
Lúc Doãn Tư Hàn tỉnh dậy, vòng tay lành lạnh, trống không.
Anh lật chăn ngồi dậy, cúi đầu nhìn vệt máu đỏ thẫm trên ga giường đã khô từ lâu.
Anh tới các phòng khác kiểm tra, không có ai.
Phòng tắm im lặng, không có tiếng nước chảy.
Anh nhìn sang phòng khách, quần áo của anh vắt trên thành ghế sofa.
Kha Hằng đã rời khỏi từ lâu rồi.
Anh lập tức với điện thoại, gọi cho cô.
Người không bắt máy.
Lại chuyển sang Wechat, tin nhắn gửi đi không thành công, hiện lên dấu chấm than đỏ chói tức mắt, cô chặn anh rồi.
Cảm giác cạn lời cùng bực bội nhen nhóm lên, Doãn Tư Hàn rời khỏi khách sạn.
Về công ty, anh mới biết Kha Hằng đã xin nghỉ phép từ sáng sớm, lại còn nghỉ đến hết tết Âm lịch.
Cô chọn cách biến mất.
Nói đúng hơn, cô bỏ chạy.
Ngoài chung cư Tân Nhĩ, anh không biết cô còn chỗ ở nào khác.
Nhưng lúc này, chắc chắn cô không ở đó mà cao chạy xa bay rồi.
Anh sai thư ký đi hỏi thăm, nhưng không có kết quả.
Lý lịch của cô đơn giản, nhà ở Bắc Kinh.
Kha Hằng trước giờ rất kín tiếng, đồng nghiệp cũng không ai biết quê thật cô ở đâu.
Cuối năm công việc chất đống, vô cùng bận rộn, anh còn phải đi nước ngoài công tác.
Trong thời gian này, anh sai người đi khắp Bắc Kinh tìm kiếm cô.
Mỗi lần kết thúc một cuộc họp, anh đều thử gọi điện cho cô.
Bên kia sớm đã cho anh vào danh sách đen, Wechat vẫn chặn như cũ.
Mãi đến tối 30, anh mới về nước.
Hôm nay Doãn gia hẹn gặp nhau ăn cơm tất niên tại nhà bác cả Doãn.
Lúc Doãn Tư Hàn tới, mọi người đã đông đủ.
Bàn trưởng bối đã ăn xong xuôi từ lâu, đã ra phòng khách uống trà.
Mấy thanh niên trẻ tuổi ngồi một bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Doãn Tư Hàn ăn không cảm thấy mùi vị.
Anh nhàn nhạt uống rượu, chẳng nói năng gì.
Bữa cơm này, ngoài anh thì còn một người nữa tâm trạng cũng không vui.
Doãn Tư Mộ rót rượu.
"Không phải chứ, hôm nay là đêm tất niên, sao hai người các anh mặt mày bí xị như đưa đám thế?"
Anh ấy khoác cánh tay lên vai Doãn Tư Vũ: "Ngũ ca, sao vậy? Tình yêu cùng sự nghiệp đều viên mãn, mà mặt anh như vậy là sao?"
Doãn Tư Vũ từ đầu tới cuối chỉ uống rượu, không động đũa.
Anh bực bội: "Viên mãn cái rắm!"
Năm nay bận rộn, đến tết Dương lịch bọn họ mới hoàn thành dự án quan trọng.
Doãn Tư Vũ đồng ý cho Tô Bạch Lan nghỉ phép sang Nhật thăm gia đình.
Anh không thể đi cùng, ở công ty còn nhiều việc cần sắp xếp.
Bọn họ đã dự định sau khi Tô Bạch Lan trở về sẽ cùng nhau đón tết âm.
Nhưng