Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Người Anh Yêu


trước sau

“Cố tiểu thư thật sự không biết?” Mạc Bạch cảm thấy thân phận của Tả tổng ở thành phố A dường như là chuyện mà người người ai ai không biết, cũng chẳng có cái gì cần phải giấu giếm, cười cợt nhìn vẻ mặt đó của An Hảo.

An Hảo khẽ hừ: “Tôi rất ít khi xem tin tức tài chính, trước đây cũng chưa từng chú ý đến những thứ đó, hiển nhiên sẽ không biết.”

Mạc Bạch cười ngâm ra tiếng: “Được rồi, tập đoàn Lăng Thịnh, cái này chắc hẳn cô đã nghe qua.”

An Hảo nhíu mày: “Nghe qua, có người nói đó là một doanh nghiệp gia tộc có quy mô rất lớn, là một công ty đa quốc gia có tiếng tăm trong nước, có vẻ như đã tồn tại cường thịnh mấy chục hoặc mấy trăm nay cho đến bây giờ, vốn dĩ tổng bộ ở Los Angeles, mấy năm trước trụ sở chính được dời về trong nước, đây chính là một tin tức có mức độ oanh tạc ở giới thương chính, cho dù tôi có không chú ý đi chăng nữa thì lời cũng được truyền từ miệng này sang miệng kia!”

Coi như là tạm được, xét về mặt kiến thức cô gái này cũng không đến nỗi nghèo nàn.

Mạc Bạch nín cười: “Tả tổng, tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thịnh Lăng.”

“...!!!”

An Hảo có cảm giác rằng có một thứ gì đó đang chầm chậm nứt khỏi đầu cô.

Trước kia thời điểm cô và Tả Hàn Thành ở trong khách sạn bị người nhà họ Cố bắt ngay tại trận, hôm đó ngoài Cố Thi Thi cùng mẹ cô, còn có chú hai chú ba nhà họ Cố, vẻ mặt mỗi người bọn họ cứ như ăn phải sen vàng mà há hốc cả mồm ra, khi đó cô còn cảm thấy bọn họ thật kì quái.

Rồi cũng bởi vì chút kích động trong lúc nhất thời, mà từ một người đang ở trong thế bị động ngược lại trở thành chủ động lôi kéo Tả Hàn Thành đi kết hôn, căn bản là không có suy nghĩ nhiều đến như vậy.

Bây giờ mới biết đến tột cùng chính mình đã đụng phải một đại BOSS tầm cỡ ra sao!

Tập đoàn Thịnh Lăng! Tổng giám đốc!

Tả Hàn Thành?!

Thảo nào không trách anh tùy tiện một cái là có thể cho cô một tấm thẻ bảo cô cô tiêu sài tùy thích! Người đàn ông có giá trị bản thân lên đến cả ngàn vạn thì sao có khả năng để tâm đến mấy cái hóa đơn mua sắm của cô?

Cũng không có gì lạ khi anh sống trong Lưu Cảnh Viên! Vốn dĩ ban đầu mảnh đất kia được người ta hét giá lên tới trời, thời điểm đó ai ai cũng cho rằng sau này khi khai phá kinh doanh sẽ không kiếm được lợi nhuận, nhưng tập đoàn Thịnh Lăng đã thu mua kiến trúc nơi đó, kết quả trong tiểu khu chỉ có 66 hộ, chả biết đến tột cùng là kiếm được bao nhiêu lời, cùng lúc đó cũng đã làm bất động sản của thành phố A lên đến cao nhất.

Thấy biểu hiện của Cố An Hảo xốc xếch cứ như người vừa vượt qua ngàn gió trôi về, Mạc Bạch cười cười, ho nhẹ một tiếng giơ tay đặt ở bên mép: “Cố tiếu thư, còn có câu hỏi gì không?”

“Không còn...”

“Vậy tôi đi ra ngoài, nhớ uống thuốc đúng giờ, phỏng chừng vài ngày nữa cô sẽ được xuất viện.”

Mạc Bạch lại nở nụ cười khách sáo với cô, sau đó xoay người trực tiếp đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa được đóng lại, ngay lập tức Cố An Nhiên lấy di động nằm trong chiếc túi đặt trên tủ đầu giường lên mạng tìm kiếm cụm tên: Tả Hàn Thành.

Chiếc điện thoại trước kia bị cô ném bể, chiếc này là do Tả Hàn Thành sai người mua mới cho cô, tạm thời chưa được gắn thẻ sim, nhưng bên trong bệnh viện có mạng wifi, có thể lên mạng tra khảo.

Tìm xong cái tên Tả Hàn Thành, mặc dù anh là một người khiêm tốn, trên mạng không có bao nhiêu thông tin, nhưng chỉ với một vài dòng giới thiệu được tóm tắt rất ngắn gọn cùng một bức ảnh được chụp một bên mặt, đã đủ để chứng minh những lời nói của Mach Bạch không phải là giả.

Hóa ra anh chính là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lăng!

Trong một vài nhà sách lớn ở thành phố A đều có một góc nhỏ bán mấy cuốn tiểu thuyết tổng giám đốc tẻ nhạt, Cố An Hảo cũng lật xem mấy quyển, nào là tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, nào là tổng giám đốc bá đạo chờ cừu nhỏ một chút, nào là chuyện tình của đại BOSS và cô bé lọ lem ở trong tiểu thuyết đâu đâu cũng có, đều là mấy tình tiết máu chó mà mấy cô gái yêu thích.

Tuy nhiên trên mặt Cố An Hảo giờ khắc này đang viết một bức mộng kép.

Tại Cố gia, thường thì những người đứng trong góc không được người khác chú ý nhìn ra xung quanh luôn là người cấp cao thuộc giới thương chính.

Mấy người này một người so với một người càng khôn khéo hơn, toàn là những người miệng nam mô bụng bồ dao găm, đứng ở nơi càng cao, thì càng nguy hiểm. Huống chi không gian không thương, mà Tả Hàn Thành là kiểu người như thế, thì tuyệt nhiên không phải là một tiểu nhân vật nhỏ bé tầm thường.

Cô rơi vào tay của người đàn ông như vậy, đến tột cùng có còn đường sống hay không...?

Cố
An Hảo ngồi trên giường cắn móng tay, mãi cho đến ba tiếng sau Tả Hàn Thành từ công ty trở lại, cô lập tức ngồi thẳng tắp, hai mắt trợn tròn nhìn anh chằm chằm.

Vừa vào cửa liền thấy cô gái nhỏ tựa như một bộ tượng sấp dáng dấp đang bất động ở trên giường, Tả Hàn Thành liếc cô một cái, thì phát hiện hai mắt cô trừng lớn như hai cái bóng đèn.

Anh còn chưa mở miệng, Cố An Hảo đã khí thế mãnh liệt đánh đòn phủ đầu: “Nói! Anh cứu tôi đến tột cùng là có mục đích gì!”

Ánh mắt Tả Hàn Thành không chút gợn sóng nhìn cô gái tay chống hông nét mặt vấn tội quét mắt hai lượt: “Em xem lại trên người em có cái gì đáng giá để cho tôi lợi dụng?”

“Thì cũng vì không có nên tôi mới hỏi anh đấy! Anh đường đường chính chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Lăng! Thế mà lại đi cưới một học sinh cấp ba không quyền không thế không cha thương không mẹ yêu làm gì!”

Kiểu như chả muốn đôi co với cô. Rất nhanh, Tả Hàn Thành đi vào trong tiện tay đem chiếc áo vest vứt thẳng lên ghế salon, sau một lát im lặng, âm thanh bình tĩnh: “Nếu trước hay sau cũng đều phải kết hôn với người phụ nữ mình không yêu, vậy thì cưới ai mà chả giống nhau? Tuy rằng chính xác em không có một chút giá trị, nhưng tốt xấu gì cũng có cái danh con gái thị trưởng, nếu miễn cưỡng thì xem ra cũng môn đăng hộ đối, sau này có thể tránh khỏi phiền phức miệng lưỡi hai nhà.”

“...”

Cố An Hảo cảm thấy có thể là do tuổi mình còn nhỏ, nên nghe qua sẽ không hiểu ý tứ trong lời nói này.

Trước hay sau cũng đều phải kết hôn với người phụ nữ mình không yêu là có ý gì?

Vậy thì nên là người mà trong lòng anh yêu đi...

Cố An Hảo nhẹ nhàng quay đầu nhìn anh, dưới ánh tà dương rọi qua khung cửa sổ, gương mặt hơi nghiêng của anh đặc biệt thanh nhã, một khí chất phải khiến muôn người chú ý mà bẩm sinh đã có.

Người đàn ông nhan sắc tuyệt trần như vậy, người đàn ông mang trong mình quyền cao chức trọng mà người khác chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể với tới như vậy, lẽ nào cũng có lúc không có cách khống chế hoặc là chỉ có thể làm theo chuyện đó một cách bất đắc dĩ hay sao?

Mãi cho đến khi Tả Hàn Thành xoay đầu lại nhìn về phía cô, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn lén của Cố An Hảo khẽ cử động bị con ngươi đen láy thâm trầm của anh giam cầm, khiến cô hoảng sợ đến mức trong lòng cuống cuồng, vội vàng nói: 

“Tôi ở Cố gia không được cưng chiều, không có địa vị! Tôi là con gái ngoài giá thú của Cố Thiên Minh! Đến cả tên cũng không được nằm trong hộ tịch của bọn họ!”

Tả Hàn Thành lãnh đạm nhìn cô, không hé răng.

Dưới cái nhìn soi mói của anh Cố An Hảo có chút căng thẳng l!ếm l!ếm bờ môi khô khốc.

“Tôi là con gái riêng đấy! Không thấy được ánh sáng! Vì vậy anh nói cái gì môn đăng hộ đối căn bản không phù hợp! Hơn nữa, tuổi tôi còn nhỏ, khi đó chỉ là kích động nhất thời cho nên mới đi đến cục dân chính, nếu bây giờ anh muốn đổi ý, tôi có thể cùng anh ly hôn ngay lập tức! Tuyệt đối sẽ không bám theo chân anh!”

Tả Hàn Thành vẫn không lên tiếng, con ngươi đen láy trong suốt mà thâm trầm nhìn gương mặt cô đang bày ra biểu hiện của một con thú nhỏ ở trong tư thế phòng thủ, ánh mắt dần dần có chút sâu xa.

“Nói xong chưa?” Cuối cùng, anh cũng mở miệng.

Cố An Hảo dòm lom lom người đàn ông trầm tĩnh bất động ấy, ánh mắt dường như không thẻ di chuyển.

Nhưng khi nghĩ đến thân phận và địa vị của anh, lại nghĩ đến chính mình, cho dù nghĩ nhe thế nào cũng đều có một loại cảm giác như chính mình trong lúc không cẩn thận đã giẫm phải một đám mây! Không hiện thực! Quá không hiện thực!

“Ừm, nói xong.” Cô hơi chột dạ lùi về phía sau tựa vào đầu giường, trong lúc nhất thời giọng nói cũng mềm mại ôn nhu hơn đánh mất đi vẻ ương bướng như mọi ngày.

Mãi cho đến khi người đàn ông ấy đi đến cạnh cô, trong phút chốc cả người Cố An Hảo căng cứng, cần thận liếc anh: “Anh, anh muốn làm gì...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện