Giằng xé
Giản Nhu mở cửa sổ, giơ tay hứng những hạt mưa. Giọt nước lạnh tan trong lòng bàn tay cô, chỉ còn lại cảm giác buốt giá, tựa như cô muốn nắm bắt tình yêu không thuộc về mình nhưng số phận đã định tình yêu sẽ trượt khỏi tay cô, để lại cho cô nỗi đau khôn nguôi.
Trịnh Vĩ nói, anh không hiểu tại sao mẹ anh bỗng dưng cực lực phản đối hai người ở bên nhau dù từ trước đến nay bà luôn tôn trọng anh, Giản Nhu biết Lữ Nhã Phi đang sợ hãi, sợ cô tiếp cận Trịnh Vĩ với mục đích khác, sợ cô dùng phương thức gây tổn thương cho Trịnh Vĩ để trả thù bà ta. Điều này chứng tỏ Lữ Nhã Phi có tật giật mình. Nếu bà ta không làm chuyện có lỗi với nhà họ Giản thì việc gì phải sợ hãi?
Đối diện với mối thù nhà tan cửa nát, với sự phản đối của bố mẹ anh, liệu cô và anh có thể bảo vệ tình yêu của hai người? Dù làm được điều đó đi chăng nữa, nếu một ngày mẹ và em gái cô biết thân phận của Trịnh Vĩ, liệu họ có chấp nhận để cô và con trai của kẻ thù ở bên nhau? Chắc chắn không thể. Vậy thì bây giờ cô có nên tiếp tục hay không? Tiếp tục giấu giếm anh, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, để rồi càng lún sâu trong sự dịu dàng của anh, không có cách nào từ bỏ, thậm chí chỉ vì anh mà cắt đứt quan hệ với người thân? Hay là cô nói hết sự thật cho anh biết, để anh đưa ra sự lựa chọn cuối cùng giữa tình yêu và tình thân? Nếu bắt cô phải chọn giữa tình yêu và tình thân, dù đau khổ cả đời, cô cũng không thể bỏ rơi mẹ và người em gái tàn tật.
Vì vậy dẫu không nỡ từ bỏ cuộc tình này, cô cũng biết rõ số phận đã định anh và cô không có kết quả. Chỉ vì không nỡ mà cô bắt anh cùng chịu nỗi giày vò với mình, liệu có phải cô quá ích kỷ hay không?
Một chiếc khăn choàng mềm mại được khoác lên vai Giản Nhu. Sau đó một cánh tay thò ra đằng trước, khép cửa sổ, ngăn mưa gió lạnh lẽo ở bên ngoài. Cô giật mình, lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Trịnh Vĩ.
“Muộn rồi còn chưa ngủ, em đang nghĩ gì thế?”
“Em… em đang nghĩ…” Cô cắn môi, cất giọng thăm dò: “Bố mẹ anh đã phản đối chúng ta ở bên nhau, hay là chúng ta…”
Trịnh Vĩ lập tức ngắt lời: “Em đừng bao giờ thốt ra hai từ đó. Anh đã nói rồi, dù em “phim giả tình thật” với bất cứ người đàn ông nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không cho em toại nguyện. Em hãy bằng lòng ở bên anh cả đời đi! Anh sẽ không bao giờ buông tha em.”
“Nếu bố mẹ anh kiên quyết phản đối thì sao?”
“Chuyện anh muốn làm, không ai có thể ngăn cản.” Giọng anh chắc nịch.
“Cuối cùng em đã biết tại sao hồi nhỏ anh suốt ngày bị đánh rồi.” Anh bướng bỉnh như vậy, lại gặp đúng ông bố theo chủ nghĩa bá quyền, thảo nào cứ dăm bữa nửa tháng trên mặt anh lại có vết bầm tím, điều đó đủ thấy bố anh không chịu đựng nổi mới ra tay.
“Đừng để ý đến chuyện vì sao anh bị đánh.” Trịnh Vĩ ôm Giản Nhu từ phía sau, áp bên má vẫn còn hơi sưng vào mặt cô. “Lần này anh vì em… Có phải em cũng nên an ủi nỗi đau của anh không?”
“Hả? Bây giờ ư?” Nhưng cô đang nói chuyện chia tay với anh cơ mà.
“Anh mong ngóng suốt một tuần mới có thể gặp em. Tối nay mà không được an ủi, anh lại phải đợi thêm một tuần nữa…”
Đối với một thanh niên trẻ tuổi sôi sục khí huyết, một tuần có vẻ khó chịu đựng. Thôi thì để anh lưu luyến thêm chút hơi ấm của cô, cho dù chỉ một đêm. Cô quay người, kiễng chân hôn lên má anh. Anh lập tức ôm chặt thắt lưng cô, đưa cô đi về phía sofa rồi đẩy cô nằm xuống.
Giản Nhu cảm thấy lồng ngực trống rỗng, bao nhiêu sự nhiệt tình cũng không thể lấp đầy nỗi trống trải trong đó.
“Anh chưa từng nói câu “Anh yêu em”. Bây giờ anh hãy nói một lần cho em nghe đi!” Cô thầm thì.
Trịnh Vĩ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Giản Nhu. Bởi vì trong phòng tắt đèn, cô không thấy rõ nhưng vẫn cảm nhận dược ánh mắt chăm chú của anh. “Trong cuộc đời, anh chỉ nói ba từ này duy nhất một lần, đó là tại đám cưới của anh. Em có muốn nghe không?”
Giản Nhu nở nụ cười rất nhạt. Xem ra cô không có cơ hội nghe rồi. Trịnh Vĩ phủ người xuống, hôn lên trán cô. “Nếu muốn nghe thì em kết hôn với anh đi!”
Giản Nhu nhiệt tình hôn lên môi anh. Khi môi lưỡi quấn quýt, cô thầm nghĩ: Chờ kiếp sau nhé!
Đêm dài đằng đẵng, mưa vẫn không ngừng rơi. Trong phòng tràn ngập cảnh xuân tình, hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ xen kẽ. Đến khi mọi âm thanh chấm dứt, anh vẫn không nỡ rời khỏi thân thể ấm nóng của cô.
“Em có mệt không?” Trịnh Vĩ vuốt ve gương mặt mịn màng của người yêu, đầu ngón tay đột nhiên cứng đờ. Giây tiếp theo, anh định bật đèn nhưng Giản Nhu kéo tay anh lại. “Đừng, anh đừng bật đèn…”
Cô sợ anh nhìn thấy giọt lệ ở khóe mi, nhìn thấy nỗi bi thương trong mắt mình. “Xin anh!”
Trịnh Vĩ thu tay về, lặng lẽ ôm cô trong bóng tối mà không hỏi bất cứ câu gì.
***
Trời tờ mờ sáng, Trịnh Vĩ đang ngủ say, Giản Nhu nằm yên ngắm nhìn anh để khắc sâu từng đường nét vào ký ức, gồm cả mấy vết sẹo nhỏ trên sống lưng anh. Đó chắc là vết tích từ thời niên thiếu bướng bỉnh của anh.
Đồng hồ