Hôm đó, thời tiết ở Bắc Kinh rất đẹp, trời xanh, mây trắng, nắng vàng rực rỡ. Giản Nhu lên mạng xem tin tức giải trí của ngày hôm nay, quả nhiên nhìn thấy tiêu đề nổi bật: “Thái tử của công ty truyền thông Thế kỷ rơi vào lưới tình, ngôi sao nữ danh lợi vẹn cả đôi đường - Có hình ảnh tức là sự thật.”
Giản Nhu mở ra xem, bên trong là loạt ảnh chụp từ mấy hôm trước. Ở tấm thứ nhất, cô và Nhạc Khải Phi ngồi đối diện nhau. Anh ta giơ tay trái về phía cô, còn cô đang đeo đồng hồ cho anh ta. Chiếc đồng hồ này là cô mua tặng đối phương. Tay phải Nhạc Khải Phi nắm lấy tay cô. Cô không né tránh, ngẩng đầu mỉm cười với anh ta. Nhạc Khải Phi cười rất tươi, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy cô.
Trong tấm ảnh thứ hai, Giản Nhu chạm ly với Nhạc Khải Phi. Hai người nhìn nhau, ánh mắt thâm tình. Ở tấm ảnh thứ ba, Nhạc Khải Phi dường như đang kể chuyện cười thú vị, cô ôm miệng, cười đến chảy nước mắt…
Có thể thấy những tấm ảnh này do nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp chụp. Trong nhà hàng đồ Tây lung linh, ống kính đã thu lại toàn bộ cảnh cô và Nhạc Khải Phi cười nói vui vẻ với hình ảnh sắc nét, lung linh.
Xem xong, Giản Nhu không có tâm trạng đọc lời bình kèm theo, liền tắt trang web. Khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chăm chú quan sát bên dưới. Quả nhiên người mà cô muốn gặp nhất xuất hiện vào lúc mười hai giờ. Khi nhìn thấy bóng dáng anh từ phía xa, máu nóng trong người cô sôi sục, trái tim cũng như bị đốt cháy.
Trịnh Vĩ bước đi rất nhanh, loáng một cái đã vào tòa nhà. Giản Nhu liền chạy tới trước gương, vỗ vỗ gương mặt trắng bệch cho có chút sắc hồng.
Khi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Giản Nhu lập tức mở cửa. Người mà cô đang mong ngóng gần trong gang tấc, giơ tay là có thể chạm vào. Nỗi nhớ nhung bị đè nén nhiều ngày bùng phát, khiến cô suýt nữa nhào vào lòng anh. Trong một khoảnh khắc, Giản Nhu đột nhiên nhớ tới nhiều chuyện trước kia. Cô vẫn muốn cùng anh ngồi tàu lượn cao tốc, cùng anh ăn kem ở công viên giải trí, cùng anh xem Titanic, cùng anh ăn tối dưới ánh nến lung linh.
Thật ra làm tất cả những chuyện này không cần nhiều thời gian, chỉ một ngày là đủ. Trái tim cô bất giác thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí. Cô bắt đầu tưởng tượng, nếu Trịnh Vĩ vẫn chưa biết đến tin đồn giữa cô và Nhạc Khải Phi, cô sẽ không cần tuyên bố chia tay. Cô sẽ đợi thêm một ngày để ký ức của cô có thêm một chút kỷ niệm ngọt ngào.
Không đợi Giản Nhu có phản ứng, Trịnh Vĩ đã kéo cô đi ra cửa.
“Anh đưa em đi đâu thế?”
“Anh lấy được hộ khẩu rồi. Chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Giọng anh sốt ruột và kiên định, không cho cô cơ hội từ chối.
Kết hôn ư? Máu nóng trong người như đông lại, trái tim như ngừng đập. Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì có phải tốt biết bao. Giản Nhu đang thất thần thì Trịnh Vĩ đã kéo cô đi tới cửa nhà. Cô biết chỉ một giây lát nữa thôi, cô sẽ không còn cơ hội làm theo kế hoạch.
“Chúng ta chia tay đi!” Giản Nhu gắng sức giằng khỏi tay anh. Sau đó cô thốt ra một loạt câu thoại đã từng luyện tập trước gương vô số lần: “Tôi muốn tìm cơ hội trả thù từ lâu… Tất cả những việc tôi làm vì anh đều không phải thật lòng…”
Cô từng tưởng tượng ra phản ứng của Trịnh Vĩ khi nghe những lời này. Chắc anh sẽ phẫn nộ, sẽ kinh ngạc, hoặc lắc vai cô, gầm lên như nhân vật nam chính trong các bộ phim của Quỳnh Dao: “Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?”
Thực tế, anh chỉ nở nụ cười bất cần. “Trả thù ư? Em tưởng anh sẽ tin sao?” Anh nhẹ nhàng ôm bờ vai run run của cô. “Là bố anh ép em nói vậy phải không? Ông dã dùng cách gì để uy hiếp em thế? Có anh ở đây, em đừng sợ!”
“Tôi sẽ cho anh xem thứ này.” Giản Nhu đi vào phòng ngủ, dúi tập ảnh đã chuẩn bị sẵn vào tay Trịnh Vĩ. “Chắc anh quen người phụ nữ trong ảnh nên tôi khỏi cần giới thiệu. Người đàn ông trong ảnh tên là Lâm Cận. Nếu tôi nhớ không nhầm, ông ta chính là đối tượng đã bỏ rơi mẹ anh, cùng người phụ nữ khác đi Đức năm xưa.”
Trịnh Vĩ kinh ngạc xem xét kĩ lưỡng. Sau đó vẻ mặt của anh cho thấy anh không thể tiếp tục bình tĩnh. “Sao em lại có những tấm ảnh này?”
“Những tấm ảnh này do bố tôi chụp trước khi qua đời. Chắc chắn ông biết mình sẽ gặp bất trắc nên giấu chúng sâu trong tủ, hy vọng có một ngày sự thật sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng.”
“Bố em ư?”
“Đúng thế. Anh quên rồi sao? Tôi từng nói với anh, ông là một phóng viên. Chẳng phải anh từng hỏi tôi, những năm qua tôi sống thế nào? Bây giờ tôi sẽ kể với anh câu chuyện của tôi. Anh có muốn nghe không?”
Trịnh Vĩ im lặng, siết chặt những tấm ảnh. Giản Nhu tiếp tục: “Anh còn nhớ hôm anh hẹn tôi đi xem phim không? Hôm đó, bố tôi rơi từ trên tầng cao xuống ngay trước mặt tôi. Tôi ôm ông mà không thể nào tin nổi ông đã qua đời cho đến khi xe cấp cứu tới nơi, bác sĩ khuyên tôi hãy nén đau thương. Cảnh sát nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân. Họ nói với mẹ tôi, đó là sự cố ngoài ý muốn. Có hai tên trộm đột nhập nhà tôi. Trong lúc vật lộn với chúng, bố tôi đã