Kể từ khi nổi tiếng nhờ tham gia cuộc thi ca nhạc, Nghiêm Vũ khó tránh khỏi tình trạng được mời đến những buổi tiệc tùng, nhậu nhẹt. Dù không muốn nhưng vì tiền đồ của mình, cô vẫn phải tham gia. Ví dụ tối hôm nay, công ty quản lý bảo cô đi hát karaoke cùng mấy công tử có tiếng ở Bắc Kinh. Ưu điểm duy nhất của đám công tử này là trẻ trung, không đến nỗi buồn nôn như mấy ông già. Thế là cô miễn cưỡng nhận lời.
Trong phòng VIP của một câu lạc bộ tư nhân, Nghiêm Vũ hát một bài tình ca ngọt ngào, ánh mắt cô không dõi lên màn hình mà hướng về phía người đàn ông ngồi ở một góc. Trong phòng có nhiều mỹ nhân nhưng anh chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại.
Hoạt động trong làng giải trí một thời gian, Nghiêm Vũ từng gặp vô số anh chàng đẹp trai nên chẳng lấy làm lạ. Vậy mà người đàn ông kia khiến cô không thể rời mắt. Dưới ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, gương mặt anh không hiện rõ nhưng có sức hút đặc biệt. Nếu phải miêu tả cụ thể sự đặc biệt đó, Nghiêm Vũ chỉ có thể nói, anh giống một bản tình ca, khiến người nghe muốn nghe, muốn hiểu, muốn thưởng thức, nghe đi nghe lại rồi yêu lúc nào không hay.
Anh chàng họ Lý đến bắt chuyện, Nghiêm Vũ chỉ tay, hỏi anh ta: “Người kia là ai thế?”
Anh ta giới thiệu, người đàn ông đó tên Trịnh Vĩ, con trai của Trịnh Diệu Khang. Thảo nào anh chỉ ngồi bất động một chỗ cũng có người nhiệt tình đi tới bắt chuyện với anh. Hoá ra người ta có ông bố tốt.
Sau một hồi ăn uống, một người đề nghị chơi trò chơi. Quy tắc chơi rất đơn giản, cả đám chia thành các đôi nam nữ ngồi đối diện nhau. Họ sẽ xoay tròn một chai rượu vang không đặt ở giữa bàn. Lúc cái chai dừng lại, miệng và đít chai chỉ vào đôi nào, đôi ấy phải hôn nhau. Ai không đồng ý thì sẽ bị phạt ba ly rượu trắng năm mươi hai độ, sau đó thành thật trả lời một câu hỏi của mọi người.
Nghiêm Vũ lập tức ngồi xuống vị trí đối diện Trịnh Vĩ. Khi mọi người yên vị, cửa phòng VIP mở ra, một anh chàng đẹp trai đi vào. Nhìn thấy anh ta, đám đàn ông đều cười ngoác miệng.
Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Chú đến đúng lúc lắm. Trò chơi này rất thích hợp với chú.”
“Trò gì cơ?” Anh chàng đẹp trai ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ.
Nghe mọi người giải thích, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm. Trịnh Vĩ cầm chai rượu trắng đặt xuống trước mặt anh ta. “Chai này là của chú. Chú cứ uống từ từ, chắc không ai giành với chú đâu.”
Anh ta trừng mắt nhìn Trịnh Vĩ. “Có giỏi thì anh đừng uống!”
Sau này Nghiêm Vũ mới biết anh chàng đẹp trai tên Diệp Chính Thần, con trai của Diệp Sĩ Trung. Con người anh ta khá hoàn hảo, mỗi tội mắc bệnh sạch sẽ. Anh ta không bao giờ đụng chạm thân mật với bất cứ ai, ngoại trừ người thân cận.
Trò chơi bắt đầu, các người đẹp đương nhiên không dám uống rượu trắng năm mươi hai độ, đám đàn ông càng không bỏ lỡ cơ hội tốt. Thế là hết đôi này đến đôi khác hôn nhau. Cuối cùng miệng chai rượu chỉ về phía Trịnh Vĩ. Trong tiếng hoan hô cổ vũ, Nghiêm Vũ nhìn Trịnh Vĩ bằng ánh mắt ngượng ngùng. Nào ngờ anh cầm chai rượu trắng, uống liền ba ly. Đám đàn ông đang chờ xem trò vui đương nhiên không bỏ qua cho anh. Anh chàng họ Lý giơ tay, hỏi trước: “Nụ hôn đầu của anh là với ai? Vào lúc nào?”
Anh ta vừa dứt lời, Nghiêm Vũ nhìn thấy nỗi đau hiện lên trong mắt Trịnh Vĩ. Anh tựa người vào thành ghế, xoay xoay ly rượu trong tay. “Năm đó, tôi mới mười lăm tuổi. Cô ấy là… mối tình đầu của tôi. Một hôm, cô ấy dẫn tôi đến ngôi nhà cũ của bà nội. Chúng tôi chơi cờ thâu đêm, nói cùng nhau ngắm mặt trời mọc, nhưng tới lúc đó cô ấy lại ngủ mất. Thế là tôi hôn trộm cô ấy.”
“Sau đó thì sao? Anh có “xử” luôn không?”
“Tình cảm của chúng tôi rất thuần khiết.”
Mọi người cười ha hả, không hỏi thêm điều gì. Cuộc chơi lại tiếp tục, có cặp thua thì hôn nhau, có người uống rượu, bầu không khí vô cùng sôi động. Một lúc sau, miệng cái chai hướng về phía Nghiêm Vũ. Cô nhìn Trịnh Vĩ, trong lòng không còn bất cứ sự chờ mong nào. Quả nhiên anh lại chọn uống rượu.
Đám bạn vẫn hứng thú với đề tài vừa rồi, đồng thanh hỏi: “Anh hãy kể về đêm đầu tiên đi!”
Thấy mọi người háo hức lắng nghe, Trịnh Vĩ đành lên tiếng: “Năm ngoái, tại một khách sạn nhỏ gần Đại học G, chúng tôi cùng xem phim. Bởi vì bộ phim đó rất tình cảm, tôi nhất thời không thể kiềm chế bản thân nên đã giải quyết chuyện đó.”
“Phim gì mà hay vậy? Của Nhật Bản phải không?”
“Không. Là Titanic của Mỹ.”
Diệp Chính Thần tỏ ra kinh ngạc: “Một tác phẩm bi tráng như vậy cũng khiến anh không thể kiềm chế sao?”
Mọi người đều cười. “Có lẽ cô gái đó rất quyến rũ, đúng không?”
Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Điều quan trọng là tôi giữ mình quá lâu rồi.”
Nghiêm Vũ cảm thấy mình đã phải lòng anh mất rồi. Nguyên nhân không phải bởi anh là con trai Trịnh Diệu Khang mà là vì anh không giống những người đàn ông khác. Anh thà uống say, thà tiết lộ mối tình đầu và đêm đầu tiên chứ không tuỳ tiện hôn phụ nữ. Còn nữa, trong lúc hồi tưởng chuyện quá khứ, ánh mắt anh chứa chan tình cảm, khiến cô như bị tan chảy trong đó.
Kể từ hôm ấy, Nghiêm Vũ thường tham dự những buổi tụ tập của bọn họ nhưng không gặp Trịnh Vĩ. Cô dò hỏi mới biết anh là quân nhân, sau khi tốt nghiệp đã tham gia huấn luyện ở một học viện chỉ huy quân sự nào đó. Bình thường, anh hầu như không có cơ hội ra ngoài chơi.
Nghiêm Vũ tưởng không bao giờ còn được gặp lại Trịnh Vĩ thì tình cờ cô nhìn thấy anh tại một bữa cơm xã giao. Lần này anh rất kiệm lời, phần lớn thời gian đều cúi đầu uống rượu. Di động đổ chuông, anh lấy ra xem nhưng lập tức đặt xuống bàn, không bắt máy cũng chẳng từ chối cuộc gọi. Nghiêm Vũ đoán, người gọi điện chắc chắn là người có ý nghĩa đặc biệt với anh nên lén liếc nhìn màn hình. Không ngờ, trên đó hiện lên một chữ “Mẹ”. Từ việc anh không chịu nhận điện thoại của mẹ có thể thấy mâu thuẫn giữa hai mẹ con tương đối gay gắt.
Ăn cơm xong, Trịnh Vĩ liền cáo từ. Nghiêm Vũ không nghĩ ngợi, lập tức chạy theo, hỏi anh: “Em có thể đi nhờ xe không?”
Trịnh Vĩ chẳng từ chối, thế là cô lên xe của anh. Chiếc xe vừa ra khỏi câu lạc bộ một đoạn thì một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ quý phái, sắc mặt tiều tụy chạy ra trước mũi xe. Người tài xế lập tức phanh gấp. Trịnh Vĩ kéo cửa kính, nói với tài xế: “Lái xe đi!”
“Nhưng phu nhân…”
“Mau lái xe!”
Tài xế không dám nhiều lời, lập tức phóng vụt đi, để lại người phụ nữ đau khổ ở đằng sau.
Nghiêm Vũ lén quan sát vẻ mặt của Trịnh Vĩ. Lúc này anh như hoà tan vào bóng đêm, không có bi thương lẫn oán hận, chỉ có tăm tối không thấy ánh mặt trời.
Nghiêm Vũ gặp Trịnh Vĩ lần thứ ba vào ngày sinh nhật của anh. Anh chàng họ Lý nói Trịnh Vĩ thích nghe cô hát, mời cô đến hát một bài để chúc mừng anh. Cô liền vui vẻ nhận lời.
Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, tâm trạng của Trịnh Vĩ cũng khá tốt. Nhưng không hiểu tại sao ánh mắt của anh đột nhiên vụt qua tia bi thương rồi lại ngông cuồng. Anh không những không cự tuyệt cử chỉ thân mật của Nghiêm Vũ mà còn ôm cô vào lòng.
Cuối cùng Trịnh Vĩ say khướt. Anh lảo đảo đứng dậy, nói với mọi người ra ngoài hít thở không khí. Nghiêm Vũ không yên tâm nên đi theo đỡ anh. Ra ngoài, Trịnh Vĩ đột nhiên đẩy cô ra, cất giọng lè nhè: “Em về đi, đừng bám theo tôi nữa.” Nói xong, anh loạng choạng bước về phía bãi đỗ xe.
Nghiêm Vũ vẫn đi theo Trịnh Vĩ. Thấy anh lên xe và nổ máy, cô lập tức lao ra chắn trước đầu xe. Trịnh Vĩ ngồi im, nhìn cô qua tấm kính chắn. Ánh mắt chứa đầy yêu và hận của anh khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Giây tiếp theo, anh đột nhiên xuống xe. Nghiêm Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm cô vào lòng.
“Tại sao em lại xuất hiện trước mặt anh? Vì muốn cho anh thấy em và Nhạc Khải Phi rất tình tứ phải không?”
Nghiêm Vũ hoàn toàn mù mờ. Nhạc Khải Phi ư? Cô chợt nhớ, gần đây trên mạng xuất hiện tin đồn công tử của công ty truyền thông Thế kỷ đang hẹn hò với một nữ diễn viên trực thuộc. Cách đây không lâu có người chộp được ảnh họ ở Hồng Kông ba ngày ba đêm, cùng dùng bữa và tắm nắng. Lẽ nào Trịnh Vĩ nhìn nhầm cô thành nữ diễn viên đó?
“Hay là bởi vì…” Thấy cô không trả lời, anh cất giọng dịu dàng: “Em muốn gặp anh?”
Nghiêm Vũ gần như không thể tin nổi giọng nói này là của Trịnh Vĩ. Một người đàn ông luôn lãnh đạm và xa cách như anh lại có thể nói bằng giọng hèn mọn và chờ mong đến thế. Thì ra trong trái tim anh luôn cất giấu hình bóng một người con gái.
“Em chỉ muốn nhắc anh… anh vừa uống nhiều rượu nên không thể lái xe…” Biết rõ anh nhận nhầm người nhưng có lẽ do quá lưu luyến hơi ấm toả ra từ vòm ngực của anh nên cô không đính chính.
“Nếu anh gặp tai nạn, em có đau lòng không?”
“Em… có…”
Trịnh Vĩ phủ môi xuống. Nghiêm Vũ vội né tránh. Anh không cho cô phản kháng, hôn lên mái tóc cô. Nghiêm Vũ cảm nhận được tình yêu bị kìm nén đã lâu của anh, không phải ham muốn dục vọng mà chỉ là nỗi nhớ nhung mãnh liệt cần được phát tiết.
Cô ra sức vùng vẫy nhưng bị anh dùng cánh tay phải giữ chặt. Tay trái anh vuốt ve mái tóc dài, đôi môi dừng lại sau vành tai cô. Động tác của anh rất thành thục và tự nhiên, tựa như từng làm chuyện này vô số lần.
Nghiêm Vũ đẩy mạnh Trịnh Vĩ. Cũng chẳng phải cô không muốn anh mà cô hy vọng anh đừng coi cô là người phụ nữ khác, để rồi sau này hối hận. Tuy nhiên Trịnh Vĩ lập tức ôm chặt lấy cô, lôi vào trong xe.
“Không, không được!” Nghiêm Vũ ra sức lắc đầu, không cho anh hôn lên môi mình. Trong khoảng thời gian cưỡng ép và phản kháng, ô tô rung lắc dữ dội.
Sắp chạm vào môi cô thì Trịnh Vĩ đột nhiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ ở bên ngoài. Nghiêm Vũ cũng dõi theo ánh mắt anh, lập tức nhận ra Nhạc Khải Phi và nữ diễn viên đó. Cô cảm thấy toàn thân Trịnh Vĩ cứng đờ, mọi sự nhiệt tình và khao khát hoàn toàn tan biến. Giây tiếp theo, anh đột ngột cúi xuống hôn lên cổ cô. Tuy nhiên Nghiêm Vũ đã không còn cảm nhận được sự kích tình của anh, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo.
Khi Nhạc Khải Phi đưa người phụ nữ đó rời khỏi bãi đỗ xe, Trịnh Vĩ lập tức dừng lại. Anh chỉnh áo xống, nói một câu lãnh đạm: “Tôi xin lỗi” rồi xuống xe.
Anh châm một điếu thuốc. Ngọn lửa lập loè chiếu sáng đôi mắt chứa đầy yêu và hận của