mimiumieu lamtu2007 Mấy đứa đọc fic vui vẻ nha :3
------------------------------------------------------------------
"Kookie. Em tỉnh lại. Tỉnh lại đi em."
Taehyung sờ người JungKook,rất nóng. Cậu đã sốt đến bất tỉnh. Không biết cậu mơ thấy gì mà hàng lông mày nhíu lại rất sâu, khoé mắt cậu chảy xuống những giọt nước mắt, cậu cắn chặt môi như chịu đựng thống khổ.
"JungKook mở mắt ra nhìn anh được không.Đừng làm anh sợ." Taehyung ôm cậu dậy, để cậu dựa lên người mình. Bàn tay to lớn nhẹ tách bờ môi trắng bệnh của cậu, rồi khẽ khàng vuốt ve gò má cậu. Rất nóng. Phải làm em ấy tỉnh lại đã.
"Bảo bối. Tỉnh lại nào, như vậy em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa. Ngoan, tỉnh lại nào." Anh cúi xuống nhẹ nhàng, yêu thương hôn lên môi cậu, ôn nhu gọi cậu từ trong ác mộng.
Taehyung. Là anh đang gọi em sao. Không phải anh đã lấy một cô gái làm vợ sao. Không phải anh biết tình cảm của em rồi rời đi sao. Ngay cả làm bạn cũng không muốn. Sao anh còn gọi em ôn nhu như vậy.
A còn nữa, mọi người đang chê cười cậu. Họ chỉ trỏ, khinh miệt cậu. Ba mẹ đâu rồi, chị hai đâu rồi. Sao người thân không quan tâm cậu. Hôm nay cậu lại bị đánh, bị xé quần áo, cậu muốn tìm sự bình an, che chở nơi họ. Nhưng họ không nhìn cậu, bỏ mặc cậu rồi.
Taehyung, anh cũng không nhìn em, bỏ mặc em.
Sắc mặt JungKook càng tệ hơn, cậu lại muốn cắn môi như để giảm bớt những thống khổ trong tâm, trong đầu mình.
"Kookie ngoan. Bảo bối ngoan. Không nên cắn môi, như vậy không tốt." Anh nhanh tay giữ cằm cậu lại.
Cậu giãy dụa đầu như muốn thoát khỏi bàn tay của Taehyung.
Anh ngậm lấy môi dưới của JungKook, hôn nhẹ, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve làn môi cậu cho đến khi cậu không chống cự nữa.
"Vợ à, anh giận rồi đó. Em mà không mở mắt ra thì mặc kệ em có đang bệnh hay không anh sẽ trừng phạt em." Taehyung uy hiếp vợ nhỏ của mình.
Rất ấm. Toàn thân như đang ấm lên. Một khí tức quen thuộc, ấm áp như đang bao phủ cậu. Mở mắt ra sẽ thấy được anh sao.
Giống như nghe được lời nói của Taehyung. JungKook chậm rãi mở mắt ra, hơi thở hỗn loạn. Cậu mơ màng nhìn thấy gương mặt Taehyung kề sát mình.
"Taehyung...là anh..." Cậu muốn giơ tay chạm vào khuôn mặt đó. Nhưng cậu không có sức.
"Phải là anh. Ngoan, hiện tại anh đưa em đi bệnh viện." Thấy cậu chịu tỉnh anh vội vàng nói.
"Anh...sẽ ghét..bỏ em." JungKook nói những gì mơ thấy.
"Không. Em đáng yêu như vậy, ngoan như vậy anh yêu còn không đủ làm sao ghét em được. Đừng nói nữa, nhắm mắt lại giữ sức." Taehyung nhẹ nhàng trấn an cậu, không biết cậu đã mơ thấy gì.
"Biết được con người thật của em, anh sẽ ghét em, sẽ giống bọn họ, bỏ rơi, khinh miệt em...sẽ giống họ không quan tâm em..." Không nghe thấy câu nói của Taehyung, cậu mệt mỏi nhắm mắt lẩm bẩm từng chữ.
Em ấy mê sảng rồi. Taehyung đặt JungKook nằm lại, anh bước tới tủ quần áo nhỏ trong phòng, chọn bộ đồ có chất liệu thoải mái, thoáng mát. Anh thay bộ đồ đã ẩm ướt vì mồ hôi của JungKook, rồi cởi áo khoác vest của mình ra khoác lên cho cậu, áo anh mặc có hơi ấm sẽ tốt cho cậu hơn. Anh bế cậu lên.
"Lạnh." JungKook ôm chặt vai Taehyung, thân thể cậu khẽ run lên.
"Em cố chịu một chút, bây giờ đắp chăn sẽ không tốt cho em. Rất nhanh sẽ hết lạnh." Anh cố định cậu bằng một tay,tay kia nhẹ vỗ lưng trấn an cho JungKook.
Taehyung bước nhanh ra khỏi phòng.
"Meo...meo..." Mèo con cọ chân anh.
"Bối Bối,mày đi theo tao. Nhưng phải ngoan." Taehyung nhìn chú mèo nhỏ thông minh mỉm cười với nói.
Hai người một mèo nhanh chóng khởi hành.
---------------------------------
"Ai nha. TaeTae lâu rồi mới gọi cho Hyeonie nha.Nhớ muốn chết." Một giọng nữ ngọt ngào, gợi cảm vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Hyeon, giờ cậu có rảnh không. Chuẩn bị giúp tôi phòng đặc biệt. Tôi đang trên đường đến bệnh viện." Taehyung đã quen với thái độ này của cô bạn mình. Anh vừa lái xe vừa nói với bạn mình.
"Được. Taehyungie, là ai trong nhà bị gì sao, hay cậu bị gì?" Han Hyeon nghe Taehyung nói vậy lập túc nghiêm túc nối đường dây nội bộ trong bệnh viện yêu cầu chuẩn bị phòng bệnh, rồi lo lắng hỏi Taehyung.
"Là một người quan trọng với tôi. Anh Ji có ca bệnh nào không, cậu nhờ anh ấy khám giúp tôi được không."
"Taehyungie. Cậu không tin tưởng khả năng của tôi?"Nghe Taehyung không nhờ mình. Han Hyeon xù lông nhưng cô vẫn đứng lên đi đến khu khám bệnh của Ji MinGyu.
"Hyeonie. Cậu là bác sĩ bên khoa ngoại. Còn ông xã cậu là thần bên khoa nội. Em ấy bị sốt cao nên cần ông xã cậu giúp, không cần cậu mổ xẻ đâu." Taehyung rất nhanh hốt đúng bệnh của cô bạn.
"Hừ nghe cậu khen ông xã nham hiểm của tôi nên tha cho cậu. Taehyung, miêu tả tình trạng của người bệnh cho tôi nghe." Hyeon bước nhanh như bay trên đôi giày cao 10cm của mình vừa nói chuyện với Taehyung.
Taehyung miêu tả tình trạng của JungKook cho bạn mình nghe.
"Sốt cao vậy sao? Bao lâu nữa cậu đến." Cô hơi nhíu mày. Giơ tay gõ cửa phòng khám bệnh của chồng mình.
"Khoảng 15 phút nữa. Hyeonie mọi chuyện đều nhờ cậu."
"Tôi với cậu cần khách sao vậy sao. Nhưng cậu còn nợ tôi một lời giải thích nha. Tối qua Bogumie nửa đêm dựng đầu tôi dậy vì chuyện của cậu."
"Được, chút nữa gặp nói sau. Giờ tôi cúp máy."
"Ừ lái xe cẩn thận đó." Hyeon tắt điện thoại rồi nói với người đàn ông đang ôn nhu nhìn cô nãy giờ.
"MinGyunie , Taehyung cần anh giúp. Có một người bị sốt cao đã lâm vào tình trạng mê sảng. Em đã chuẩn bị phòng rồi. Anh qua xem còn cần gì không." Cô nói nhanh rồi lôi tay chồng mình đi.
Han Hyeon cũng là bạn từ thuở nhỏ của Taehyung với Park Bogum. Tuy cô là con gái nhưng tính cách lại mạnh mẽ. Tổ hợp ba người là Taehyung ma mị, mê hoặc. Bogum yêu nghiệt,lãnh khốc. Thì Hyeon là quyến rũ, gợi cảm. Sau này cô chọn ngành y rồi trở bác sĩ ngoại khoa giỏi dưới sự dạy dỗ của ba JunHa là Kim JeongJae.
"Taehyung. Bên này." Hyeon thấy Taehyung bước vào cửa lớn, trên tay đang bế một thanh niên thì vẫy tay gọi anh.
Taehyung bước nhanh về phía Hyeon. Bên cạnh cô là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi.
"Anh Mingyu, Hyeon." Taehyung gật đầu chào hai người.
"Sốt rất cao. Taehyung em đặt cậu ấy xuống xe đẩy đi. Anh chuyển vào phòng cấp cứu giúp cậu ấy hạ sốt đã." Ji MinGyu tiến lên kiểm tra thân nhiệt của JungKook rồi nói.
"Vâng." Taehyung nhẹ nhàng để JungKook ngồi lên xe đẩy rồi gỡ tay cậu ra. Trong vô thức JungKook không muốn thoát khỏi nguồn nhiệt ấm áp này nên siết chặt hơn.
"Kookie ngoan. Nghe lời anh. Buông tay ra em mới nhanh khỏe được. Chỉ một chút thôi được không." Taehyung ôn nhu vỗ nhẹ lưng, nói với JungKook.
JungKook ngoan ngoãn thả lỏng, Taehyung giúp cậu nằm xuống xe đẩy. MinGyu cùng y tá nhanh chóng đẩy cậu vào phòng cấp cứu.
"Taehyungie. Cậu ghê thật, là một mỹ nhân nha! Y như lời Bogum nói." Hyeon nhìn thấy thái độ của