Chap tặng : LamTu2007 user77835318 Mn đọc truyện vui vẻ nha :3
Chap đánh dấu sự khởi đầu cuộc sống ngọt ngào của hai chế :3
------------------------------------------------------
"Được lắm. Không nghe lời bác sĩ phải không? Taehyung hôm qua anh dặn em thế nào. JungKook vẫn còn yếu, vậy mà em chăm sóc cậu ta kiểu gì. Đáng lẽ sáng nay phải hạ sốt,bây giờ thì hay rồi. Tự em xem nhiệt kế xem. Bao nhiêu độ? Đã vậy còn dám làm rơi ống truyền dịch ra."
Bác sĩ Ji MinGyu nổi tiếng luôn ôn hoà, nho nhã với người bệnh, bây giờ đang tức điên lên vì Taehyung. Mắng không ngừng.
"Bác sĩ Ji, truyền dịch là do em..." JungKook đang nằm trên giường thấy Taehyung bị mắng thì mở miệng nhận lỗi do mình, mới nói một nửa bị MinGyu sắc mặt như hung thần nhìn mình thì im lặng.
Taehyung đang ngồi trên đầu giường, vui vẻ vuốt tóc JungKook. Còn biết bảo vệ anh nha.
Bác sĩ Ji liếc qua cái môi hơi sưng của JungKook thì bực bội. Cái tên không biết kiềm chế.
"Taehyungie em xem thành quả của em đi. JungKookie không hiểu chuyện thì thôi, ngay cả em cũng vậy. Lôi kéo bệnh nhân nói chuyện đến nửa đêm làm gì, không biết người bệnh nên nghỉ ngơi sớm sao." MinGyu tiếp tục nã đạn.
Taehyung thấy hai má của bảo bối nhà mình hơi đỏ lên rồi, thì nháy mắt với Hyeon nãy giờ đang đứng xem náo nhiệt.
"Ông xã, được rồi. Đừng trách Taehyungie nữa. Không phải JungKookie đã tốt hơn hôm qua rồi sao. Tinh thần cũng sáng sủa hơn. Cũng chỉ là những cơn sốt nhẹ thôi. Đâu làm khó được anh, đúng không." Hyeon thu được tín hiệu của bạn mình làm sao dám đứng xem kịch nữa, lập tức vuốt lông ông chồng yêu nghề hơn yêu mạng của mình.
"Tha cho em. Từ giờ đến chiều JungKook mà còn sốt thì em lập tức dọn đồ về nhà cho anh, để cậu bé lại cho y tá lo." Được vợ vuốt lông bác sĩ Ji lập tức hết giận.
Thật ra JungKook đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Chỉ cần trị được tâm bệnh, tinh thần vui vẻ thì mấy cơn sốt vặt vãnh có là gì. Taehyung làm rất tốt.Nhưng bác sĩ Ji luôn hoàn thiện mọi việc nên không vừa lòng mới mắng anh.
"Em biết rồi. Em cảm ơn bác sĩ." Taehyung cười chân thành với MinGyu.
"Ừ. Anh đi làm việc đây. Bà xã hôm nay em cũng có hẹn với bệnh nhân, đừng có quên." MinGyu ôn nhu dặn vợ mình rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
"Haaiiz...Kookie, chị muốn ở lại nói chuyện với em nhưng bây giờ chị phải đi rồi. Chiều chị lại ghé qua thăm em. Còn nữa...." Hyeon cười tà liếc liếc cái miệng nhỏ sưng sưng của JungKook.
"Em đừng ăn đồ quá nóng nha sẽ rát vết thương trên miệng đó. Ui cha không biết làm sao mà tự cắn môi mình đến vậy Kookie nha. Chiều chị ghé qua đem cho em tuýp thuốc luôn mới được. Thôi chị đi đây, tạm biệt em. Bái bai Taehyungie."
Hyeon duyên dáng bước ra khỏi phòng.
JungKook không biết do bị sốt hay xấu hổ mà mặt đỏ lên. Tối qua cậu thiếp đi nên không biết việc gì .Nhưng sáng nay ánh mắt loé sáng của y tá, ánh mắt của vợ chồng của bác sĩ Ji làm cậu muốn đào hố trốn luôn cho rồi. Cũng tại anh ta mà ra.
JungKook xoay người, kéo chăn trùm lên đầu, không thèm nhìn Taehyung.
"Cẩn thận, rơi ống truyền dịch ra anh với em lại bị mắng." Taehyung cười khẽ, tốt bụng nhắc nhở cậu.
JungKook mím môi không thèm nói với Taehyung.
"Giận anh sao?" Taehyung cúi xuống cách một lớp chăn mỏng hôn nhẹ lên huyệt thái dương của cậu.
"Giận." Trong chăn cậu rầu rĩ trả lời. Nhưng hành động thân mật của anh làm tim JungKook đập nhanh.
Tối qua do xúc động nên cậu không thấy ngượng,lúc này tỉnh táo thì cậu cảm thấy rất xấu hổ, cậu vậy mà khóc thảm như vậy, làm nũng với anh như vậy. Muốn bất tỉnh luôn cho rồi.
"Ha...ha...Bảo bối à, em rất đáng yêu nha. Không khéo hình tượng Jeon đại thần cao quý, lãnh diễm sẽ bị sụp đổ mất. Vậy bảo bối có thể cho anh biết em giận anh vì chuyện gì không?" Taehyung cười không ngừng, trêu chọc vợ nhỏ của mình rất vui.
"Là anh làm em mất mặt, còn nữa không được gọi em là bảo bối." JungKook trong chăn lầm bầm kháng nghị. Cậu còn nhỏ đâu mà gọi bảo bối này, bảo bối nọ.
"Phản đối vô hiệu, đây là đặc quyền của anh, mà anh làm gì khiến em bị mất mặt nha.Anh là mặt hàng đem ra ngoài khiến em rất có mặt mũi nha. Vừa có tài, lại có tiền, biết dọn dẹp nhà cửa, cũng có thể nấu cơm, lại còn là mỹ nam nha.Jeon mỹ nhân mà nhét anh vô túi đem theo ra ngoài bảo đảm được nở mày nở mặt nha." Taehyung học theo em họ mình cứ nha nha với vợ mình.
"Anh. Sao giống mấy nhân viên tiếp thị quá vậy." JungKook nghe anh nói thì bật cười.
"Được rồi. Em đừng bao kín mít vậy. Em đang sốt nên để thoáng chút." Taehyung nghe thấy tiếng cười thì kéo chăn xuống cho cậu.
"Em đói bụng, không biết Kim tiếp thị có bán đồ ăn sáng không." JungKook quay lại cười tinh nghịch nói với Taehyung.
Bản tính JungKook từ nhỏ đã linh động, hoạt bát, trong sáng.Cho dù sau này gặp chuyện, cậu sống yên lặng, khép kín, không thích thân cận, kết bạn với người khác nhưng sâu trong máu cậu vẫn còn bản tính lúc nhỏ.
Bây giờ có Taehyung bên cạnh, hai người cũng rõ tâm ý của nhau. Nên JungKook nguyện tin tưởng anh, lộ ra bản tính của mình với Taehyung.
Chuyện tối qua cậu sẽ không xấu hổ lâu, dù sao đó cũng là tình thú của hai người, cậu cũng thích mình thân mật như vậy với anh. Hở chút là xấu hổ, hở chút là ngượng ngùng thì ngược lại sẽ không vui.
"Nghịch ngợm. Anh giúp em ngồi dậy rồi ăn cháo. Lúc sáng Hyeon mua giúp. Anh cũng chưa ăn gì." Taehyung nhìn JungKook bằng ánh mắt cưng chiều.
Yêu chết đi mất cặp mắt của bảo bối. Bình thường đã xinh đẹp, trong suốt nhưng quá tĩnh lặng, bây giờ lại ánh lên sự vui vẻ, linh động làm cặp mắt thêm lấp lánh, trong trẻo.
Taehyung hôn lên mi mắt JungKook,làm cậu cười sâu thêm.
Anh và cậu trôi qua nửa ngày đầu tiên trở thành người yêu của nhau một cách bình thản,vui vẻ.
JungKook chỉ việc ăn rồi ngủ, mọi việc đã có Taehyung lo.
Còn Taehyung vừa lo xử lý việc công ty kiếm tiền nuôi vợ, vừa lo việc ăn ngủ cho JungKook, vừa thỉnh thoảng kiểm tra thân nhiệt, lau mồ hôi, lấy nước, lấy thuốc cho cậu uống, còn phải bồi cậu trò chuyện lúc cậu thức. Quả là ông chồng gương mẫu của năm.
"Đã hạ sốt rồi. Em ở bệnh viện thêm ngày mai nữa, nếu không còn sốt thì hôm sau có thể xuất viện rồi. Nhưng JungKook, em phải chú ý sức khỏe của mình. Căn cơ sức đề kháng của em đã không tốt, em phải giữ gìn cẩn thận hơn. Nếu không về già sẽ rất khổ với bệnh tật." Ji MinGyu buổi chiều đến tái khám cho JungKook, thấy cậu đã hạ sốt thì rất vừa lòng.
"Anh Ji.Chút anh nhờ người ghi lại những điều cần chú ý,với lại anh biết thuốc bổ nào có ích cho em ấy, anh lấy giúp em." Không để JungKook lên tiếng, Taehyung đã nói với MinGyu.
"Taehyung, ghi chú anh sẽ giúp em. Nhưng em muốn điều dưỡng thân thể cho JungKook thì nên dùng thuốc đông y,như vậy mới tốt.Anh có quen biết một giáo sư rất có uy tín về y học truyền thống.Anh sẽ liên lạc với ông hẹn ngày, rồi em chở JungKook qua chỗ giáo sư để bắt mạch." Bác sĩ Ji rất vừa lòng,ôn hoà nói với Taehyung.
"Vậy anh Ji giúp em, nếu hẹn được cùng ngày Kookie được xuất viện hay quá. Điều dưỡng từ bây giờ cũng tốt. Anh ráng giúp em. Em cảm ơn anh trước." Taehyung mỉm cười, chân thành nói với bác sĩ Ji
"Ừ để chút nữa anh gọi điện luôn, Taehyung không cần cảm ơn đâu.Dù sao cũng là chỗ thân quen. JungKook, em còn vấn đề gì thắc mắc không."
"Hả." Thân là người trong cuộc,JungKook ngơ ngác nghe hai người thảo luận tình trạng của mình mà không được góp ý. Lúc này được điểm danh thì giật mình.
"Bảo bối, em lại lạc hồn đi đâu vậy." Taehyung nhẹ vuốt tóc cậu.
"Em không có. Uhm bác sĩ Ji, hôm nay em...có thể tắm không." JungKook ngại ngùng nói ra vấn đề của mình.Mấy bữa nay sốt cao, cơ thể ra toàn mồ hôi.Rất khó chịu, hơn nữa... Taehyung thỉnh thoảng sẽ ôm cậu,cậu rất xấu hổ.
Taehyung thấy gò má hơi đỏ lên của cậu, thì biết cậu nghĩ gì. Anh cười ôn nhu, nhìn cậu đầy sủng nịnh.
"Có thể. Trong phòng bệnh này có nhà vệ sinh riêng, trang bị máy nước nóng, em có thể tắm nhưng không được quá lâu nghe chưa. Em cứ theo Taehyung gọi anh là anh Ji đi, đừng gọi bác sĩ Ji nghe trịnh trọng lắm." MinGyu là người từng trải nên rất thấu hiểu.Anh cũng thích cậu bé này,lễ phép,ngoan ngoãn,trong thời gian bệnh cũng không cau có,khó chịu.
JungKook thuộc tuýp người rất dễ lấy lòng mấy người lớn tuổi hơn mình.
Chờ bác sĩ Ji đi rồi JungKook lập tức bật dậy, nhưng mấy