-------------------------------------------------------------------
"Cha,mẹ.Sao hai người lại ở đây?JunHanie đâu ạ."
Sau khi Kim Tae Won mới vào phòng bệnh.Taehyung cũng vừa trở lại,đi ra từ khúc cua mà vào phòng.Anh ngạc nhiên khi thấy cha mẹ mình đang đứng ở trong phòng bệnh của JungKook mà không phải cô em họ đang canh chừng giúp anh.
Oành. JungKook ngay khi nghe câu nói của Taehyung thì đầu nhỏ trực tiếp nổ tung vì chấn động...cha...mẹ...Taehyung.Cậu chết ngồi tại chỗ.Dì xinh đẹp,hiền từ vừa vui vẻ nói chuyện với cậu....
"Còn không phải tại con sao?Không cho mẹ đến đây.Mẹ nhịn không được nên mới tới thăm cậu bé,JunHanie đã đi về rồi." Hwan Bo Hee ai oán nhìn Taehyung.Bà xỉa xỉa ngón tay lên ngực anh.
"Rất thích sao?" Kim Taewon ôn nhu hỏi vợ mình.Ông nhìn ra được vợ mình rất thích cậu bé này.
"Em thích Kookie lắm.Vừa ngoan lại đáng yêu.Lại đẹp nữa.Anh nói chuyện với cậu bé đi,anh sẽ thích đó." Hwan Bo Hee mắt loé sáng,mỉm cười với chồng mình.
"Mẹ à..." Taehyung nhìn biểu tình của mẹ mình thì cười bất đắc dĩ.
"Hừ nể tình ánh mắt của con tốt,nên mẹ bỏ qua việc này cho con." Hwan Bo Hee trừng mắt với Taehyung.
"Bà xã.Có phải chúng ta làm cậu bé sợ rồi không?" Kim Taewon nhìn JungKook đang chết ngồi trên giường,ông mỉm cười hoà ái,vỗ nhẹ cánh tay vợ mình.
"Bảo bối.Làm sao vậy?" Taehyung nhìn JungKook ngây ngốc ngồi trên giường thì mỉm cười,anh muốn bước đến bên cậu thì...
"Tránh ra,để mẹ.Con mau đi rửa trái cây cho mẹ.Ông xã qua đây với em." Hwan Bo Hee uy vũ đẩy Taehyung ra,đưa giỏ trái cây cho anh rồi kéo tay chồng bà tới giường của JungKook.
Taehyung nhìn giỏ trái cây trong tay rồi nhìn mẹ mình đang ngồi trên giường bảo bối,cha thì kéo ghế ngồi kế bên.Vợ mình thì đang ngây ngốc nhìn hai người họ.Ừm hình như em ấy bị dọa sợ mất rồi.Anh bật cười rồi nhận mệnh đi rửa trái cây.
"Kookie ngoan,sao vậy.Dì làm con sợ à.Dì chỉ muốn làm con kinh ngạc thôi." Hwan Bo Hee cười hoà ái với JungKook,nắm nhẹ tay cậu.
"Con...Kim lão gia,Kim phu nhân...con..." JungKook nghe bà hỏi thì hồi thần.Cậu hơi bối rối.Không nghĩ sẽ gặp cha mẹ Taehyung sớm như vậy.Cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng.Liệu bọn họ có thích cậu,chấp nhận cậu.
"Sao lại gọi Kim phu nhân xa lạ như vậy.Không phải lúc nãy gọi dì ngọt ngào lắm sao?" Hwan Bo Hee nắm chặt tay JungKook,mỉm cười trách nhẹ cậu.
"Gọi chú Taewon." Kim Taewon ôn hoà nói với cậu bé đang sợ hãi ngồi trên giường.
"Nhưng...con..." JungKook hơi sợ hãi.
"Đứa nhỏ ngoan,không phải sợ.Là dì muốn làm con kinh ngạc thôi." Hwan Bo Hee hoà ái,dịu dàng nói với cậu.Bà đưa tay xoa nhẹ má JungKook.
"Chuyện của hai đứa,Taehyungie đã nói cho chúng ta biết rồi.Chúng ta đã đồng ý nên con đừng lo lắng." Kim Taewon hiền từ trấn an cậu.
"Con xin lỗi.Chỉ là con không nghĩ tới thôi ạ." JungKook cúi đầu,hai tay cậu nắm lại với nhau.
"Đứa nhỏ này.Nhìn chúng ta giống loại người khó tính,khắt khe,bảo thủ,chia rẽ tình ái lắm sao,sao lại không nghĩ tới?" Hwan Bo Hee nhéo nhẹ má JungKook.
"Không có.Kim phu nhân..." JungKook vội ngẩng đầu muốn giải thích thì bị bà cắt ngang.
"Gọi dì với chú Taewon." Hwan Bo Hee mạnh mẽ nói.
"Dì,chú Taewon." JungKook ngoan ngoãn.
"Ngoan.Con đang muốn nói gì." Hwan Bo Hee vừa lòng mỉm cười.
"Con chỉ không nghĩ sẽ gặp dì với chú sớm như vậy.Con sợ,con chưa chuẩn bị sẵn.Lại gặp hai người trong tình cảnh này." JungKook nắm chặt hai tay mình.
"Không phải sớm hay muộn con sẽ gặp dì với chú sao.Hai đứa con tuy mới quen nhau,đã xác định thì con gặp chúng ta sớm một chút cũng không sao." Hwan Bo Hee hoà ái nói.
"Hơn nữa,tuy mới gặp mặt con nhưng dì rất thích con.Chúng ta cứ vui vẻ,thoải mái trò chuyện như lúc nãy là được rồi.Con đừng xấu hổ,hay ngại ngùng với chúng ta." Bà vỗ nhẹ bàn tay JungKook.
"Dì.Con cảm ơn dì." JungKook được bà trấn an thì cong cong khoé mắt,cười tươi với bà.
"Khờ quá." Hwan Bo Hee vui vẻ xỉa nhẹ trán JungKook.
"Mẹ.Em ấy bị thương trên đầu nữa đó.Mẹ nhẹ tay chút." Taehyung vừa rửa trái cây xong thì thấy mẹ anh đang xỉa trán JungKook thì nhăn nhó.
"Mẹ biết.Không đợi con nhắc.Mau gọt táo đem qua đây cho Kookie ăn.Không biết chăm sóc gì hết.Con xem Kookie gầy đến mức này."Hwan Bo Hee lườm Taehyung.
"Rất gầy." Kim Taewon gật đầu phụ họa vợ mình.
"Không phải đâu dì.Là do thể chất của con,không phải do Taehyung." JungKook thấy Taehyung bị mắng thì vội vàng lên tiếng.
"Con không cần xót thương nó.Da thịt nó dày,cứ để bị mẹ nó mắng một chút cũng không xi nhê đâu." Kim Taewon lên tiếng chọc ghẹo JungKook.
Taehyung im lặng,ngoan ngoãn gọt trái cây.
"Đúng đó.Con không cần lo cho nó.Để dì xem,sao lại gầy như vậy chứ.Không được,từ ngày mai...không phải từ tối nay dì phải tẩm bổ cho con mới được.Phải mập lên 5-10 kg mới được.Quyết định vậy đi." Hwan Bo Hee nghiêng đầu,nhìn JungKook từ trên xuống dưới.Đánh giá rồi quyết định.
"Dì,con không...." JungKook muốn ngăn cản bà.Chỉ một mình Taehyung ép cậu ăn thôi,cậu đã mệt đứt hơi rồi,giờ thêm mẹ anh ấy nữa.
"Còn phải uống sữa nữa.Như vậy mới đủ chất.Kookie con có uống sữa không?" Hwan Bo Hee lại cắt ngang.
"Dạ khô..." JungKook muốn trả lời không,cậu không thích uống.
"Có mẹ.Ngày nào em ấy cũng uống hai ly." Taehyung nhanh chóng trả lời,dừng tay đang múa trên trái táo.Anh ngẩng đầu cười gian xảo với JungKook.
JungKook trừng mắt nhìn Taehyung.Một ngày em uống hai ly lúc nào.
Taehyung nhún vai.Không phải ngày nào anh cũng pha cho em sao,nhưng em không chịu uống.
JungKook lại trừng.Tại em không thích.
Taehyung cười xấu xa.Anh biết.
"Được rồi,hai đứa đừng liếc mắt đưa tình nữa.Quyết định vậy đi.Mỗi ngày con phải uống ba ly cho dì." Hwan Bo Hee còn không hiểu sao.Bà bật cười.
"Nhưng dì,con..." JungKook mếu máo.Đừng.
"Không được phản đối." Hwan Bo Hee mỉm cười hoà ái nhưng...ai dám phản đối.
"Con biết rồi ạ." JungKook ỉu xìu.
"Nhìn xem đáng yêu chưa này." Hwan Bo Hee bật cười vui vẻ.
"Cha mẹ.Hai người ăn trái cây.Không phải con đã nói mẹ sẽ thích em ấy sao." Taehyung bưng dĩa trái cây đã được gọt tỉa tỉ mỉ.Anh mỉm cười nói với mẹ mình rồi kéo thêm một cái ghế ngồi xuống cạnh cha.
"Ừ con nói rất đúng.Đây,Kookie,con ăn miếng này đi.Con có thể tự ăn không." Hwan Bo Hee mỉm cười trả lời con trai,bà ghim một miếng táo cho JungKook.
"Dạ được.Con cảm ơn dì.Chú với dì cũng ăn đi ạ." JungKook giơ phần cánh tay có thể cử động được nhận lấy.
"Con cứ ăn đi.Kệ chúng ta." Kim Taewon hiền từ nói với cậu.
"Nhìn con xem,cứ như con thỏ gặm cà rốt vậy,cứ tự nhiên đi.Chúng ta là người nhà.Con đừng ngại." Hwan Bo Hee thấy JungKook không dám ăn,cứ gặm từng chút thì bật cười.Bà để nguyên dĩa lên cho cậu,rồi vuốt nhẹ tóc JungKook.
JungKook hơi xấu hổ,cười ngại ngùng với bà.
Nghe câu sau của bà,tim JungKook đập nhanh.Họ xem cậu như người nhà sao.Tay cậu khẽ run lên vì kích động
"Kookie.Con học bên chuyên ngành đồ họa đúng không.Lĩnh vực của con có rộng không?" Kim