-------------------------------------------------------
"Chắc vì mệt quá nên con chúng ta thiếp đi rồi."
mẹ Jeon mỉm cười,nhẹ giọng nói với chồng.
Bà yêu thương nhìn khuôn mặt mệt mỏi của JungKook đang ngủ say, bà đưa tay vén lọn tóc đang xoã xuống mặt cậu.
Do say máy bay,sức khỏe chưa bình phục hoàn toàn,thêm việc nói được hết suy nghĩ bao lâu nay của mình. JungKook mệt mỏi ngủ thiếp đi trên chiếc giường êm ái còn vương hơi ấm của ba mẹ.
"Anh nói xem,có phải con trai đã tha thứ cho chúng ta không." mẹ Jeon dịu dàng hỏi chồng bà.
"Thằng bé chưa bao giờ oán trách chúng ta.Chỉ là,bao năm nay cả hai ta lẫn thằng bé vì sợ tổn thương lẫn nhau mà luôn giữ khúc mắc trong lòng mình." ba Jeon mỉm cười nói với vợ mình,bàn tay ông nhẹ nhàng vuốt mái tóc của JungKook.
"Anh biết không,lúc nãy khi nghe con trai bật khóc,nói ra ủy khuất của nó.Em rất vui,rất vui." mẹ Jeon nghẹn ngào nói.
"Anh cũng vậy.Em đừng khóc,sẽ đánh thức thằng bé.Chuyện đã qua,chúng ta đã không còn giữ khúc mắc trong lòng thì đừng nhắc đến nữa." ba Jeon đưa tay lau đi nước mắt của vợ mình.
"Em đã biết.Sáng giờ em cứ thấy bứt rứt trong người,thì ra là con chúng ta trở về lại còn dẫn theo bạn trai về nữa.Tối qua như có linh cảm mà em còn lên phòng của con mà dọn dẹp nữa.Vừa hay có chỗ cho hai đứa nó nghỉ ngơi.Mà Taehyungie đâu rồi?" mẹ Jeon cười vui vẻ nói,bà ngước đầu lên muốn kiếm Taehyung thì không thấy.
"Lúc nãy anh có thấy cậu ta trong phòng bếp.Chắc cậu ta ra ngoài phòng khách rồi." ba Jeon trả lời vợ mình.Lúc nãy xúc động ông chỉ thoáng nhìn qua thôi,chưa kịp nhìn kĩ nữa.
"Anh gọi Taehyungie vào giúp em.Để Taehyungie bế Kookie lên phòng,tiện thể hai đứa nghỉ ngơi luôn." mẹ Jeon cười dịu dàng,nhẹ giọng nói với ba Jeon.
"Em rất thích cậu ta sao?" ba Jeon nhận ra vợ mình rất có hảo cảm với bạn trai của con mình.
"Rất thích.Taehyungie rất tốt với con trai chúng ta.Lại là người trầm ổn,ôn hoà.Em nhìn ra được cậu ta thật tâm với Kookie của chúng ta.Anh mau đi,Kookie dựa vào em như vậy sẽ không tốt cho chấn thương của thằng bé.Anh muốn biết thì nói chuyện với cậu ta sẽ rõ." mẹ Jeon thúc giục chồng.
ba Jeon nhanh chóng bước ra ngoài phòng khách kiếm Taehyung.
"Con là Taehyung đúng không?" ba Jeon lên tiếng gọi Taehyung đang lụi cụi soạn va ly ở trong phòng khách.
"Dạ.Con chào chú.Rất vui được gặp chú." Taehyung nghe tiếng gọi thì đóng va ly lại rồi đúng lên,đi tới gần ba Jeon.Hơi cúi người,anh đưa tay mình ra bắt tay ông.Rồi cười ôn hoà.
"Ừ.Chú nghe Kookie kể về con rồi.Con vào trong giúp chú dì bế Kookie lên phòng của thằng bé rồi hai đưa nghỉ chút đi." ba Jeon vừa lòng với thái độ lễ phép của Taehyung,ông hiền từ nói với anh.
Tướng tá cao ráo,gương mặt đẹp trai,sáng sủa có tiền đồ.Tính cách trầm ổn,ôn hoà.Lại khiêm tốn,không kiểu cách.Ba Jeon rất vừa ý "con rể" này.Nên ông không keo kiệt mà làm khó anh.
"Dạ." Taehyung trả lời rồi nhanh chóng đi vào nhà trong. Ba Jeon theo sau anh.
"Dì,em ấy bị sao vậy ạ?" Taehyung thấy JungKook nằm thiếp đi trên giường, gương mặt thoáng chút mệt mỏi, lo lắng hỏi.
"Không sao.Kookie chỉ mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi.Con giúp dì bế thằng bé lên,dì dẫn con lên phòng thằng bé. Sẵn tiện con rửa mặt,nghỉ ngơi luôn." mẹ Jeon cười hoà ái,dịu giọng nói với anh.
"Vâng.Dì để con." Taehyung thở phào nhẹ nhõm.Hôm nay thấy cậu say máy bay anh rất lo lắng.Sức khỏe cậu lại mới tốt lên thôi nên anh rất sợ cậu bị ảnh hưởng gì.
Taehyung nhẹ tay,cẩn thận bế JungKook lên. Cậu như nhận ra hơi thở quen thuộc của anh mà dụi đầu vào ngực Taehyung,thỏa mãn tiếp tục ngủ say.Anh ôn nhu,yêu thương nhìn khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của cậu trong lòng mình.
"Phòng Kookie nằm trên lầu hai lận.Dì làm phiền con rồi.Ông xã,anh giúp Taehyungie đem hành lý lên phòng luôn." mẹ Jeon hài lòng với hành động của Taehyung.Bà vỗ nhẹ lên vai anh.
"Chú dì cứ để con,bế em ấy lên rồi con sẽ vòng xuống đem hành lý lên." Taehyung nhanh chóng lên tiếng ngăn cản ba Jeon.
"Taehyungie.Con đừng khách sáo với chúng ta.Con đã bế Kookie lên tận lầu hai rồi,mấy va ly này để chú." ba Jeon hiền từ nói với anh.
"Dạ.Vậy con nhờ chú." Anh cười ôn hoà với ba Jeon.Nếu từ chối nữa thì anh quá xa lạ rồi.
"Đi thôi.Bế lâu con sẽ mỏi tay." mẹ Jeon lên tiếng.
mẹ Jeon dẫn Taehyung đang bế JungKook lên phòng cậu ở tầng hai.Lo lắng anh bế JungKook đi lâu sẽ mỏi tay,mệt mỏi nên bà hay ngoái lại nhìn,sợ anh có mệt không.
"Dì.Thể lực con khỏe lắm nên không sao đâu.Hơn nữa em ấy rất nhẹ." Taehyung trầm ấm nói với bà.
mẹ Jeon yêu thương nhìn anh,rồi nhanh chóng đi lên,mở cửa phòng của JungKook cho anh đi vào.Taehyung bước vào căn phòng của cậu,nhẹ nhàng đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường.
"Taehyungie,Kookie về ở trong bao lâu.Còn một tháng nữa thằng bé mới nhập học lại đúng không?" mẹ Jeon mở điều hoà trong phòng rồi đi tới tủ quần áo lấy ra cái chăn mỏng và gối đầu đưa cho Taehyung.Bà ngồi xuống cạnh giường lên tiếng hỏi anh.
"Em ấy sẽ ở nửa tháng dì ạ.Nửa tháng sau phải trở lại bệnh viện để kiểm tra chấn thương trên vai em ấy rồi tập trị liệu nhẹ để tay linh hoạt trở lại." Taehyung vừa tỉ mỉ kê gối đầu,đắp chăn ngang bụng cho JungKook vừa trả lời mẹ Jeon.
"Có bị ảnh hưởng về sau không Taehyungie?" ba Jeon vừa xách va ly lên tới thì nghe thấy câu nói của Taehyung.Ông nhíu mày,lo lắng hỏi.
"Không bị ảnh hưởng đâu ạ.Chú với dì cứ yên tâm." Taehyung sắp xếp cho JungKook xong thì nhanh chóng đứng lên,đi tới đỡ va ly từ tay ba Jeon,vừa trả lời câu hỏi của ông.
"Còn chân của thằng bé thì sao,có bị nặng không." ba Jeon tiếp tục hỏi.
"Chút nữa xuống nhà em nói lại cho anh sau.Kookie lúc nãy có nói với em về tình trạng của thằng bé rồi.Anh đừng hỏi Taehyungie." mẹ Jeon đứng lên,đi tới chỗ họ đang đứng.Bà lên tiếng nói với chồng.
"Còn con thì sao Taehyungie.Con có ở lại không hay là chỉ đưa Kookie về thôi." mẹ Jeon mỉm cười,nhẹ nhàng lên tiếng hỏi Taehyung.Bà hy vọng anh sẽ ở lại chơi mấy ngày.
"Chú dì...ừm con...thật ra con cũng ở lại nửa tháng này với em ấy.Không biết chú dì có thể cho con ở nhờ được không?Nếu không tiện con có thể ra khách sạn gần đây ở.Nhưng hằng ngày con qua đây ăn ké,quấy rầy được không ạ?" Taehyung lần đầu tiên trong đời biết ngượng ngùng,xấu hổ là gì. Anh đưa tay gãi nhẹ tóc mình,cười ngại ngùng,ấp úng hỏi ba mẹ Jeon.
"Ha ha...thằng nhóc này,bày đặt tỏ vẻ ngại ngùng.Chuyện của hai đứa ở chung chúng ta đã biết hết rồi.Bây giờ con còn làm giá đòi ra ở khách sạn sao." ba Jeon bật cười,vỗ mạnh vai Taehyung.Vui vẻ,phóng khoáng trêu chọc anh.
Taehyung bị ông trêu chọc thì cũng bẽn lẽn mỉm cười.
"Anh này.Nhỏ tiếng thôi,đánh thức Kookie bây giờ." mẹ Jeon trừng mắt với chồng bà.Nhẹ giọng trách cứ nhưng miệng thì nhoẻn cười.
"Con cứ ở lại đây,không cần phải ngại.Dù sao phòng Kookie cũng rộng rãi,hai đứa ở cũng thoải mái.Ăn ké cái gì,thêm một miệng ăn là con không lẽ dì đi keo kiệt với con sao." mẹ Jeon dịu dàng nói với Taehyung.
"Chú dì,con cảm ơn hai người." Taehyung chân thành nói với họ.
"Được rồi,để chú đem hành lý lên hết cho con.Con soạn đồ treo vào tủ đi." ba Jeon nói rồi quay trở xuống dưới nhà.
"Để con phụ..." Taehyung bước chân muốn theo xuống phụ ông thì bị mẹ Jeon nắm cánh tay kéo lại.
"Con đi rửa mặt đi.Cứ để chú đem lên cho con.Để dì xuống lấy nước cho con uống.Con đừng ngại." mẹ Jeon hiền hoà nói với anh rồi đi ra khỏi phòng,xuống dưới nhà.
Ba Jeon đi hai lượt thì đem hết va ly lên phòng.mẹ Jeon cũng đem lên cho anh ly nước mát lạnh.Ông bà dặn anh nghỉ ngơi,chỉ cánh cửa nhà vệ sinh trong phòng JungKook cho anh.Họ cùng nhau ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại,
Taehyung đi tới ngồi lên giường,anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi JungKook.
"Thỏ con.Ngủ say quá, đến nỗi em bị ba mẹ đem bán cho anh rồi cũng không biết." Taehyung yêu thương nói với cậu,vươn tay xoa nhẹ khoé mắt với hàng lông mi còn ươn ướt vì nước mắt của cậu.
"Sau này,em mà còn khóc thương tâm như vậy,anh sẽ hung hăng đánh mông em.Có biết anh đau lòng lắm không." Taehyung cười nhẹ,đau lòng nói với cậu.
Ngắm chán chê,ăn đậu hủ của JungKook đã ghiền,Taehyung mới chịu đứng lên đi soạn hành lý,treo đồ của hai người vào cái tủ trống không trong phòng cậu rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi.
Anh xách cái túi đựng quà cho nhà vợ rồi đi xuống lầu tìm ba mẹ Jeon.
Ba mẹ Jeon trách nhẹ Taehyung mấy câu rồi vui vẻ,không khách sáo mà nhận quà của anh.Dù sao đây là tấm lòng của anh,họ cũng thích anh nên không câu nệ.Ba mẹ Jeon rất thích những món quà tuy đơn giản nhưng thực tế của Taehyung.ba Jeon còn vuốt ve mấy chai rượu anh đưa,cười ha ha nói tối nay phải bồi ông uống rượu.
Taehyung ngồi nói chuyện với ba mẹ Jeon,chọc cho họ cười vui vẻ,thành công triệt để lấy được lòng ông bà.
"Taehyungie,tuy con nói không mệt nhưng cũng lên nằm một lát đi.Hôm nay con cũng bế Kookie đi tới đi lui rồi.Để dì đi chợ mua đồ về nấu cho con một bữa thật ngon." mẹ Jeon nhìn đồng hồ treo trong nhà bếp,thấy đã hơn 4h30 chiều thì hòa ái nói với Taehyung.
"Đúng đó.Con lên nằm cho giãn gân cốt chút đi.Chú dì đi đón nhóc Jungsu rồi sẵn đi chợ mua đồ luôn." ba Jeon cũng hiền từ lên tiếng.
Taehyung nghe lời,chào ba mẹ Jeon rồi đi trở lại lên phòng JungKook.Anh nhẹ tay nhẹ chân nhích JungKook qua một chút rồi nằm xuống kế bên,nghiêng người,khoác nhẹ tay lên eo cậu,nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
============================
"Ưm..." JungKook ngủ đã mắt thì tỉnh dậy.Cậu mở nhẹ mắt ra thì mi mắt thấy nặng nặng,nằm một lát mới tỉnh hẳn.
Cảm giác có vật nặng vắt ngang bụng,khoác nhẹ eo mình,cậu quay đầu sang bên cạnh thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang ngủ bên cạnh mình.
JungKook mỉm cười,lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đang nhắm mắt của Taehyung.Khuôn mặt anh lúc này càng thêm nhu hòa mang theo một chút ngây ngô,bớt đi vài phần tinh anh,thành thục.Cậu hơi nghiêng nhẹ người,khẽ đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi cao thẳng rồi di chuyển xuống xoa nhẹ bờ môi đầy đặn,màu hồng nhạt đầy gợi cảm của anh.Hiếm khi nào thức dậy trước Taehyung,thêm tật mơ mơ màng màng lúc mới tỉnh dậy,nên rất ít khi JungKook được ngắm khuôn mặt đang ngủ của anh.
Taehyung vốn chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì đã tỉnh rồi,nhưng anh thích cảm giác bình yên khi nằm cạnh JungKook nên không muốn ngồi dậy,cứ nằm vậy với cậu.Biết cậu đã dậy nhưng anh vẫn không mở mắt.
Cho đến khi cậu vuốt nhẹ môi mình thì anh khẽ bật cười,há miệng ngậm lấy ngón tay của cậu rồi cắn nhẹ.
"Dậy rồi sao?" Taehyung mở mắt ra,kéo tay JungKook xuống rồi nhẹ giọng hỏi cậu.
JungKook không trả lời,chỉ nhìn anh.
"Lúc nãy khóc nhiều quá,giờ mắt sưng lên rồi." Taehyung yêu thương xoa nhẹ khóe mắt cậu.
JungKook vẫn không lên tiếng,chăm chú nhìn Taehyung.
"Sao vậy?Em khó chịu trong người sao?" Taehyung lo lắng hỏi,hơi nâng người dậy thì bị cậu giữ lại.
"Cẩn thận,vai em chưa lành đâu.Coi chừng lại bị đau.Em sao vậy?" Taehyung vội giữ người JungKook lại,để cậu nằm ngay ngắn.Anh chống tay,nằm nghiêng qua nhìn cậu.
"Em không sao.Chỉ là...đột nhiên thấy anh rất rất đẹp trai thôi." JungKook mang theo chút đáng yêu,ngây ngô cười với Taehyung.
"Phải vậy không?" Taehyung yêu chết dáng vẻ lúc này của JungKook.Anh chống tay đỡ thân thể mình,hơi áp lên người cậu,cúi xuống mổ nhẹ lên môi cậu rồi dùng giọng nói trầm thấp,gợi cảm hỏi cậu.
"Rất đẹp trai.Hơn nữa...rất quyến rũ." JungKook loan loan ánh mắt,mang theo chút phong tình nhìn Taehyung,mắt cậu đang sưng nên mị lực đã bị giảm bớt nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho tim Taehyung nảy mạnh một nhịp.Bàn tay mềm chui vào áo Taehyung,sờ soạn vòng eo rắn chắc của anh.
"Tiểu yêu tinh." Taehyung cười trầm,mắng yêu cậu rồi cúi xuống ngậm lấy cánh môi đỏ hồng.
JungKook bật cười,khẽ mở miệng,dùng đầu lưỡi nhỏ nhắn liếm nhẹ môi Taehyung,mời mọc.Bàn tay cậu vẫn vuốt ve eo anh.
Taehyung tất nhiên không từ chối mà làm sâu nụ hôn,tận hưởng vị ngọt trong khoang miệng cậu.Anh vẫn không quên chống đỡ sức nặng của mình không để ảnh hưởng tới cậu.
"Rầm." Cánh cửa phòng bật mạnh,mở ra kèm theo một giọng nữ vui vẻ.
"Kookie,em..." JungNa ngay khi đi làm về thì nghe mẹ nói em trai đã về nhà,đang ở trên phòng thì nhanh chóng quăng túi xách chạy lên kiếm cậu,không thèm nghe mẹ Jeon gọi mình lại.Cô phấn khích gọi JungKook thì chết đứng,nuốt luôn ba chữ đã về rồi vào bụng mình.
JungNa ngây người nhìn hình ảnh nóng bỏng trên giường lúc này của em mình...
"Khụ khụ...xin lỗi hai đứa.Mẹ không kịp ngăn cản.Tụi con cứ tiếp tục." mẹ Jeon vừa đuổi lên kịp,kéo con gái mình lại,nhìn vào phòng thì hiểu chuyện gì đang diễn ra.Bà ho nhẹ rồi cười hòa ái,dịu dàng nói với hai nhân vật chính đang sững người trên giường rồi tốt bụng đóng cửa phòng giúp họ.
"À.Hai đứa tranh thủ rồi tắm rửa xuống nhà nha.Sắp có cơm tối ăn rồi." Cánh cửa mới đóng lại mở ra he hé,mẹ Jeon ló đầu vào nháy mắt,giọng nói mang theo chút trêu ghẹo mà dặn dò.
"Con đó.Sắp lấy chồng tới nơi rồi còn hấp ta hấp tấp,không có ý tứ như vậy.Không nghe mẹ kêu lại gì hết." mẹ Jeon trừng nhẹ con gái mình,gõ lên trán,mắng yêu cô.Bà bật cười.quay lưng đi xuống nhà dưới.
"Mẹ,mẹ.Em con đẹp trai thì con nhận ra rồi.Còn vị soái ca đó là ai vậy? Thân mật với em con như vậy." JungNa bị mẹ gõ trán thì hồi thần,cô nhanh chóng bám theo mẹ mình mà tò mò.
"Con nhìn mà không biết sao.Tất nhiên là bạn trai em con rồi." mẹ Jeon nhẹ nhàng trả lời.
"Hả.Em con dẫn về ra mắt hả mẹ?" JungNa tiếp tục nhiều chuyện.
"Ừ." mẹ Jeon mỉm cười.
"Rất đẹp trai mẹ nha.Như vậy mới xứng với em con chứ.Mẹ,mẹ lúc nãy có thấy không.Em con hình như đang sàm sỡ người ta thì phải." JungNa cười hắc hắc,nhớ lại cảnh tượng cô kịp nhìn lúc nãy.
"Con bé này.Chú ý hình tượng chút coi.YungYeom mà thấy con như vậy nó lại chạy mất dép bây giờ." mẹ Jeon bật cười,dịu dàng nói với con gái.
Bà cũng thấy.Thật không ngờ đứa con trai luôn ôn hòa của bà cũng biết sàm sỡ người khác nha.
Mẹ Jeon cùng JungNa vừa nói chuyện vừa đi vào nhà bếp.
JungKook ngay khi bị mẹ trêu chọc rồi đóng cửa liền lập tức đỏ bừng cả mặt,cậu nhanh chóng rút tay mình ra khỏi áo Taehyung.Bị mẹ và chị hai thấy cảnh mình với anh đang thân mật,thật là muốn đào hố trốn đi cho rồi.
JungKook xấu hổ nhìn Taehyung thì thấy anh đang cau mày,đau đớn nhìn mình.Cậu mới từ từ nhớ lại lúc nãy bị chị hai đột nhiên xông vào thì bị giật mình.Hình như cậu cắn trúng vật gì mềm mềm trong miệng anh thì phải.
"Nhanh mở miệng ra cho em xem." JungKook hốt hoảng nâng tay nắm nhẹ cằm Taehyung kéo xuống.
Taehyung ủy khuất nhìn JungKook,mở miệng ra cho cậu xem.Nhìn thấy vết rách trên đầu lưỡi anh,còn có vết máu nhàn nhạt làm cậu đau lòng không thôi,đâu còn cảm giác xấu hổ vì bị mẹ và chị hai bắt gian tại giường nữa.
"Em xin lỗi.Có đau lắm không?" JungKook đau lòng nhìn vết rách trên lưỡi Taehyung,ôn nhu,nhẹ giọng hỏi anh.
"Bảo bối.Đau a." Taehyung ấm ức nói với cậu.Ừm thật ra vết cắn đó anh chỉ đau nhói thôi,tuy bị chảy xíu máu nhưng không nhằm nhò gì,ngược lại anh còn thấy chút ngọt ngào.Đó là vết tích yêu thương của vợ nha.Nhưng mà được vợ bảo bối đau lòng mình như vậy chỉ có kẻ ngu mới không đi tranh thủ.
"Em xin lỗi.Lúc nãy do bị giật mình nên em mới cắn trúng.Làm sao bây giờ.Tại sao lại cắn mạnh vậy chứ." JungKook tự trách không thôi.Cậu nhíu nhẹ cặp mày tinh xảo của mình,yêu thương nhìn Taehyung.
"Được rồi.Em cũng không cố ý.Không sao đâu,đừng lo lắng.Một chút là anh hết đau liền.Ngoan,không phải lỗi của em." Taehyung mỉm cười ôn nhu,trầm ấm dỗ dành cậu.Anh hôn nhẹ lên mi tâm đang nhíu lại của cậu.
Ừm tỏ ra đáng thương rồi thì phải biết dung túng,như vậy vợ mới thêm áy náy,đau lòng mình.Việc này đòi hỏi kĩ thuật cao nha.
"Taehyung." JungKook được anh dỗ dành thì càng thêm áy náy.Dịu dàng,yêu thương gọi tên anh,làm tâm ai đó không