Let Me Love You - Vkook

Chương 55


trước sau


Chết thật mấy cô ơi :))) Tui nghe nhạc quên luôn up chap :))
Xin thứ lỗi, huhuhu, mi an hê :(((

------------------------------------------------------------------------


"Cơ thể khỏe thật sao,hay em gọi cho con bé,dời qua ngày mai được không?"

Taehyung nhíu nhẹ mày lo lắng,anh đưa tay vén sợi tóc bị rơi xuống trán cho JungKook.

"Em không sao,cơ thể sáng nay đã khỏe hẳn rồi." JungKook hơi đỏ mặt mỉm cười,nhẹ lắc đầu.Anh lo lắng cũng đúng.

Bởi vì hai ngày trước,sau cái đêm cuồng nhiệt kia cậu ngủ li bì cả ngày trời vì lao lực và sốt nhẹ.Tuy không đến mức ba ngày không thể xuống giường nhưng cậu cũng phải nằm ì trên giường gần hai ngày không chỉ do sốt nhẹ mà ngay cả thắt lưng đau nhức như muốn gãy,hai bên eo bị bầm tím bởi dấu tay của anh,tay chân bủn rủn không còn sức lực để đứng chứ nói chi là đi lại,cúc cúc tuy không bị thương nhưng cũng sưng đỏ,đau rát vì sử dụng quá độ.Ngay cả tiểu Kookie thấy xót xót vì miệt mài đến cạn kiệt.


Có khi cậu nghĩ lúc đó cậu mà không ngất đi anh chắc chắn sẽ làm cậu đến mức ba ngày không thể xuống giường.Nam nhân của cậu sức phá hoại thật sự rất kinh khủng,sau này không nên để anh nghẹn lâu như vậy nữa.Khắp cơ thể cậu toàn là dấu răng và hôn ngân do anh tạo ra,đến sáng nay cậu mới dám nhìn vào gương.

Kim tổng thì không thể tiếp tục rời cương vị công tác,công việc của mình,hơn nữa lo sợ bà xã bảo bối ở nhà khi không có anh khiến anh rất không an tâm,mặc dù sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp,chăm sóc hai bé mèo.Thêm chấn thương ở chân cậu đang trong thời gian hồi phục tốt nhất,lỡ mà bị té cầu thang thì sao.Nên Kim tổng quyết định gói bà xã bảo bối lại,ôm đến công ty luôn,để có thể vừa làm việc,vừa tiện chăm lo cho cậu.Dù sao Kim tổng cũng là cổ đông góp vốn rất nhiều cho việc Jeon mỹ nhân nằm bẹp trên giường lần này nên anh có trách nhiệm rất lớn.Kim tổng đúng là tấm gương điển hình của mẫu người đàn ông lấy việc công làm việc riêng.

"Nhưng anh vẫn lo,hay để anh gọi nói con bé dời qua ngày mai." Taehyung vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi quần ra.

"Đừng.Tối qua em nghe giọng JunHa biết em ấy rất háo hức đi.Em đã hứa rồi,anh đừng làm JunHa mất vui.Với lại ngày mai em phải theo anh về gặp ông bà ngoại anh,buổi tối thì có hẹn với mọi người,ngày mai có rất nhiều việc để làm,không có thời gian đâu." JungKook nhanh chóng giữ tay Taehyung lại.

Chiều hôm qua khi cậu có thể xuống giường được thì buổi tối JunHa gọi điện đến.Cô háo hức,hưng phấn nhắc lời hẹn đi mua dụng cụ học tập với JungKook đã hứa và muốn sáng hôm sau đi liền.Không thể nói chuyện bị Taehyung ăn đến thể thảm,cậu cũng không quen nói dối viện lý do từ chối,cũng không thể nói cậu không khỏe trong người được,sẽ khiến mọi người lo lắng.Hơn nữa nghe giọng nói lảnh lót,đầy mong chờ của em gái đáng yêu này JungKook liền mềm lòng,vui vẻ đồng ý với cô.

"Ông bà ngoại chúng ta." Taehyung bất mãn sửa lời.

"Ừm em sai,là ông bà ngoại chúng ta.Được rồi ông xã,em đã khỏe rồi không vấn đề gì đâu,đừng lo lắng nữa.Anh đã nhăn mặt từ tối hôm qua đến giờ rồi,nhăn mặt nhiều sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai chết người của anh đó,có biết không." Cậu đưa tay nhéo gương mặt bí xị như khổ qua từ tối qua đến giờ của Taehyung,dỗ dành anh.Thật ra cậu cũng dỗ suốt từ tối hôm qua tới giờ rồi.

"Nghịch ngợm,thua em rồi đó.Cái miệng nhỏ càng lúc càng ngọt,phải thưởng mới được." Taehyung bật cười,anh cúi đầu xuống hôn lên miệng nhỏ.

Điện thoại trong túi quần JungKook rung lên báo tin nhắn đến,cậu lấy điện thoại ra.Là tin nhắn của JunHa cô nương.

"JunHa sắp đến rồi.10 phút nữa là có mặt ở cửa công ty." JungKook vừa nhắn trả lời vừa nói với Taehyung.Lúc này cả hai đang ở công ty của Taehyung nên JunHa mới nhắn tin nói đến đây đón cậu.

"Hôm nay trời sẽ mưa nên không được ra ngoài lung tung nghe chưa,buổi trưa không có anh không cho phép ăn ít,phải nhớ uống nhiều nước,không được ham vui mà đi lại quá nhiều.Mua đồ nhiều cứ đưa cho TaeYang và JunHanie xách,không được e ngại mà ôm đồ.Có bị nóng cũng không cho cởi áo khoác ra.Mệt mỏi thì gọi điện cho anh liền.Thiệt là để em đi với hai đứa nó anh không yên tâm chút nào,có tỉ mỉ lo cho em không..." Taehyung liên miên,nhắc đi nhắc lại với JungKook vừa lấy áo khoác mặc vào cho cậu.

Anh thật sự không rời công ty được,công việc ứ đọng với tốc độ làm việc của anh hai ngày qua đã vơi bớt,tuy vậy hôm nay anh vẫn phải giải quyết cho xong phần còn lại,vừa lúc TaeYang em trai anh hôm nay rảnh rỗi nên xung phong làm tài xế kiêm bảo vệ cho bà xã bảo bối và em họ thân yêu của anh.Cái thằng không đáng tin đó không biết có nhờ vả được gì không.JunHa cuồng mua sắm thì anh không nói,thằng em anh là con trai cũng cuồng mua sắm nốt nên khi nghe tin liền hăng hái xung phong đi làm bảo kê.Thế nào hai đứa cũng bắt cóc bà xã của anh đến chiều,thật lo quá đi.

JungKook cong cong ánh mắt nghe anh cằn nhằn."Em đã biết." Cậu nhu thuận gật đầu.

Tuy anh bảo bọc từng ly từng tí một,có khi hơi quá một chút,cậu cũng không thấy phiền hay có tinh thần tự ái em là người lớn tự biết lo cho mình gì gì đó.Cậu vui vẻ hưởng thụ yêu thương ấm áp này của anh,có người yêu

lo lắng cho mình như vậy tại sao cậu phải cậy mạnh với anh.Chỉ cần mạnh mẽ với người ngoài là đủ rồi.


"Ngoan.Đưa ví đây cho anh." Taehyung cười ôn nhu đưa tay ra.

JungKook biết anh muốn làm gì,cũng chỉ nhìn anh một chút rồi đưa ví của cậu cho anh.Ừm lâu lâu ông xã cho tiền cho đi mua sắm gì gì đó thì cứ vui vẻ lấy,đừng làm ông xã mất hứng.

"Tuy em hứa mua đồ cho JunHanie.Nhưng tiền của bà xã chỉ được dùng cho anh thôi,ai cũng không cho đụng vô.Nên hôm nay em không được dùng tiền của mình mua đồ cho JunHanie." Taehyung lấy hết tiền lẫn những tấm thẻ ngân hàng trong ví JungKook ra,chỉ chừa lại giấy tờ tùy thân cho cậu.Sau đó bỏ lại vào ví cậu xấp tiền mệnh giá lớn mới cóng và tấm thẻ bạch kim cao cấp của ngân hàng cho cậu.Anh nâng niu bỏ tài sản của bà xã mà anh mới cướp bóc được vào ví của mình rồi nhanh tay cất đi như sợ bị giật lại.

"Anh đó,con nít vừa thôi.Tiền nào mà chẳng giống nhau,anh đổi tới đổi lui làm gì." JungKook dở khóc dở cười trước hành động ấu trĩ của Taehyung.Lấy thẻ của cậu thì thôi đi,ngay cả tiền cũng lấy,tiền lẻ cũng không buông tha dù chỉ một tờ.

"Sao giống nhau được,không giống chút nào bảo bối à.Từ trong ví em ra thì là của em,khác hoàn toàn chứ." Taehyung làm xong việc vô bổ thì trả lại ví cho cậu.

"Anh ấu trĩ vừa thôi.Bỏ thêm cho em không phải là được rồi sao." JungKook nhận lấy.

"Anh thích ấu trĩ vậy đó.Em có ý kiến." Ai đó ngạo kiều hất cằm,xù lông.

JungKook cười đến ôn nhu,cậu vòng tay ôm eo,áp má lên lồng ngực Taehyung.Anh tinh tế đến mức giả bộ ấu trĩ để đưa tiền cho cậu dùng làm cậu không thể từ chối,chứ không dùng cách trực tiếp,ép buộc đưa cho cậu.

"Hôm nay thích gì cứ mua thoải mái được không bảo bối." Taehyung hôn lên tóc cậu.

"Ừm."JungKook ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy mới ngoan.Anh đưa em xuống dưới,chắc hai đứa gần đến rồi."

Taehyung lấy xe lăn đã chuẩn bị sẵn lúc sáng,đỡ JungKook ngồi lên,đưa cặp nạng cho cậu giữ rồi đẩy xe ra khỏi phòng làm việc của anh.

"Phu nhân,buổi sáng tốt lành." Các vị thư kí đông loạt nở nụ cười thân thiết cho phu nhân đẹp trai của họ.Từ phó tổng Roy họ đã nghe được câu chuyện tình yêu lãng mạn,lâm ly,vừa ngọt vừa cay đắng,vượt qua bao sóng gió,vượt qua rào cản gia đình của đại boss và phu nhân.

Họ được nghe phu nhân vì yêu sâu đậm ông chủ của họ mà không ngần ngại hy sinh cơ thể yếu ớt của cậu để bảo vệ em gái của ông chủ,để ông chủ không phải thương tâm.Khiến gia đình danh giá của ông chủ cảm động trước tình cảm sâu đậm đó mà chấp nhận phu nhân.


Họ được nghe phu nhân là sinh viên ưu tú,thủ khoa của trường đại học hàng đầu,đại thần trong truyền thuyết của giới sinh viên...họ còn nghe rất nhiều chuyện vân vân...và mây mây....

Nghe xong họ chỉ muốn ghen tỵ với ông chủ.Ông chủ thật có phước khi có người yêu vừa đẹp trai vừa tài giỏi vừa hy sinh vì tình yêu như vậy.Ngay cả hai anh chàng thư kí cũng thầm suy nghĩ,có một người yêu như vậy,từ thẳng họ cũng sẽ tự bẻ mình thành cong.

Cho nên các vị thư kí sau khi nghe truyền thuyết của phu nhân từ phó tổng Roy,quyết tâm sùng bái phu nhân hơn cả ông chủ.

"Mọi người cũng có buổi sáng tốt lành." JungKook có chút ngạc nhiên trước thái độ thân thiết của họ nhưng cậu cũng nhanh chóng cười ôn hòa chúc lại.Cái danh từ phu nhân này...ở đâu ra vậy.

"Phu nhân muốn ra ngoài sao."Các vị thư kí lại nhao nhao hỏi tiếp.Woaaaa giọng nói của phu nhân thật dễ nghe,thật mềm mại như tơ lụa,thật khiến người ta yêu thích.Đúng là ôn nhu thụ mà. Huhuhu~

Khụ vì sao các vị thư kí biết từ ôn nhu thụ này,đó là nhờ cô thư kí F đã cập nhật kiến thức cho họ.

"Sao bình thường không thấy các người nhiệt tình với tôi như vậy ta." Taehyung nhướng chân mày.

"Hắc hắc..." Các thư kí cười ngu ngơ,nhanh nhanh trở lại làm việc của mình,lén lén ngắm phu nhân xinh trai ngời ngời.

Taehyung lắc đầu,cái đám người này...anh tiếp tục đẩy JungKook đi ra khỏi phòng làm việc chung.

"Vì sao họ gọi em là phu nhân?" Ra khỏi phòng,JungKook xoay người hỏi nhỏ Taehyung.

"Vì anh gợi ý cho họ gọi." Taehyung đắc ý nói.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện