- Anh ba, Jeon tiền bối... _ Junha khẽ gọi thầm hai người.
Cô nhìn hành động của họ, nhất là anh ba Taehyung. Junha có cảm giác như thế giới 18 năm qua của mình đang đảo lộn. Anh họ Taehyung của cô luôn dùng thái độ ôn hòa, kiên nhẫn, mỉm cười để ứng xử với mọi người, mọi việc. Người ngoài cho rằng anh họ là người dễ gần, ôn nhu, lễ độ; nhưng thật ra chỉ có người nhà mới biết rõ. Tính cánh anh họ rất lạnh nhạt. Có thể nói anh là người máu lạnh, quyết đoán.
Ba của cô với anh họ lớn TeaOh thì trực tiếp dùng mặt than để thể hiện sự lạnh nhạt, quyết đoán của mình. Còn anh họ Taehyung thì tạo ra một vỏ bọc để che dấu nó. Anh thành công như bây giờ cũng nhờ tính cách này.
Trong mắt anh họ chỉ có người nhà. Junha chưa thấy anh quan tâm hay hứng thú với một người nào khác, mặc dù vẫn có rất nhiều người luôn tìm cách để gây sự chú ý hay lấy lòng anh.
Nhưng hôm nay, anh đối với Jeon tiền bối ...dịu dàng, ôn nhu, lưu manh, đùa giỡn,...còn có chút...Ngưng! Junha không giám nghĩ nữa.
Có phải do dạo này cô đọc tiểu thuyết nhiều quá không? ...ừm, tối nay phải đọc nhiều hơn nữa để cân bằng cảm xúc mới được!
Còn Jeon tiền bối nữa! Anh ấy đỏ mặt, bối rối, còn để anh họ đứng gần mình. Tiền bối còn cho anh họ số điện thoại nữa. A...thật không công bằng a~ Tại sao cô cố gắng đến gần hết năm học mới xin được số điện thoại của tiền bối, còn anh họ chỉ dùng thời gian ngắn ngủi là có được. Ông nội không phù hộ con a~~~ con muốn kiện ông thiên vị. Ặc! Junha tiểu thư bị sốc mà suy nghĩ lệch tuyến mất rồi...
- Junha, không phải em đang tìm anh sao? Có việc?
Junha đang đứng ngớ người thì nghe JungKook hỏi, cô lúc này mới nhớ ra mình đang tìm tiền bối.
JungKook sau khi nhận lại điện thoại từ Taehyung thì quay sang hỏi Junha. Cậu nhớ cô gái này lúc nãy nói tìm mình, với lại cậu cũng muốn kết thúc cuộc trò chuyện với Taehyung.
- Á...Chết em rồi! Là Michaen unnie bên hội sinh viên. Chị ấy nhờ em tìm gặp anh gấp. Híc, em quên mất. Chị ấy đợi anh nãy giờ. Jeon tiền bối, tí nữa anh gặp Michaen unnie có thể nói giúp em được không, đừng nói là em quên nha. Em xin anh đó! _ Lúc này Junha đã quay về với mặt đất.
Junha chắp tay cầu xin JungKook.
Đừng đùa, Michaen unnie là hội trưởng hội sinh viên không ai dám trêu chọc đâu. Chị ấy mà chỉnh người thì khỏi phải nói tàn ác đến mức nào. Michaen mà biết cô quên nhiệm vụ thì...híc...cô không giám nghĩ nữa đâu! Lúc này Michaen unnie trong truyền thuyết giờ đang đứng ngồi không yên, nghiến răng nghiến lợi :
- Con bé Junha này sao lâu vậy? Đừng nói thấy JungKook là sáng mắt quên nhiệm vụ rồi nha.
Dù Junha không cầu mình thì JungKook cũng không làm khó cô.
- Được, anh biết rồi, vậy giờ anh qua bên hội trưởng đây.
- Cảm ơn anh, chị ấy đang chờ anh trong hội trường. Jeon tiền bối, trưa mai em mời cơm anh xem như cảm ơn nha?
- Không cần đâu, chuyện nhỏ mà. _ JungKook cười nhẹ từ chối Junha.
Nhìn cậu cười nhạt từ chối ,thất bại rồi! Junha hơi buồn. Nhưng không sao, chắc lần sau sẽ thành công. Junha thầm nắm tay lại tự cổ vũ cho sự nghiệp mời tiền bối ăn cơm thứ n của mình.
- Vậy anh đi trước _ JungKook nói với Junha.
- Vâng, tạm biệt anh, tiền bối._ Junha cười không thấy tổ quốc mà vẫy tay với JungKook.
- Chào anh, có việc, tôi đi trước