Taehyung cảm giác bản thân chỉ vừa chợp mắt được một chút thì đồng hồ sinh học trong cơ thể đã nhắc nhở hắn phải tỉnh dậy. May mắn đêm qua hắn không gặp thêm bất kỳ cơn ác mộng nào trong lúc ngủ.
Taehyung xoa xoa mi mắt, ngồi trên giường chậm rãi chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc.
Vì trong phòng không có cửa sổ nên căn bản không thể xác định được hiện tại là ngày hay đêm. Dựa vào ánh sáng nhập nhoè phát ra từ đèn ngủ, Taehyung chỉ lờ mờ nhìn thấy kim đồng hồ trên tay vừa chuẩn bị nhích sang thời điểm 6 giờ rưỡi.
Taehyung rút tấm thẻ tuyển thủ trong túi quần ra lật qua lật lại, vẻ mặt hơi đăm chiêu. Hắn kiểm tra mọi thứ trong vali một lần nữa, xác định không thiếu thứ gì mới yên tâm đứng lên mở cửa.
Bên ngoài hành lang, tất cả cửa phòng đều đóng im lìm. Mọi người vẫn chưa thức dậy hay đã ra khỏi phòng từ sớm rồi?
Vừa nghĩ đến đây thì hắn liền nghe thấy nhiều tiếng nói chuyện xôn xao vọng đến từ dưới lầu.
Xem ra là do mình dậy trễ rồi, Taehyung cầm chắc vali, cẩn trọng đi đến cuối hàng lang.
Đang định đi xuống, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ cầu thang trên lầu. Có người đang bước xuống.
Taehyung theo quán tính ngẩng đầu, ánh nhìn vừa vặn chạm phải tầm mắt của đối phương.
Là Jungkook.
Sắc mặt Jungkook không chút thay đổi khi thấy Taehyung. Taehyung cũng làm như không có chuyện gì, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng".
Jungkook chỉ gật đầu nhắc lại y hệt câu Taehyung vừa nói rồi đứng đó yên lặng nhìn hắn, mặt không bày ra bất kì cảm xúc nào.
Taehyung không quá ngạc nhiên với biểu hiện của Jungkook. Nếu cậu đột ngột thay đổi thái độ với hắn mới là điều đáng ngờ.
Đối với trò chơi nhập vai này việc quan trọng nhất chính là không được để lộ sơ hở về nhân vật của mình cho người khác biết, thậm chí chỉ cần một chút thái độ khác thường cũng khiến bản thân có thể rơi vào nguy hiểm.
Với tính cách của Jungkook, thật ra khó có ai cạy miệng được cậu ấy, trò chơi lần này không chừng lại là một lợi thế cho Jungkook.
Taehyung cũng không có ý định khai thác thông tin gì từ cậu vì biết sẽ chẳng thu hoạch được kết quả nào. Vì vậy, hắn cũng chỉ mỉm cười với Jungkook, nói qua loa vài câu cùng cậu đi xuống lầu.
Quả nhiên, hầu hết các tuyển thủ đều đang tập trung dưới phòng khách. Có lẽ Taehyung và Jungkook là những người cuối cùng nên ngay khi cả hai vừa bước xuống ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đủ loại ánh mắt hướng về phía hắn và cậu. Nhưng Taehyung không hề quan tâm, hắn tự nhiên tiến đến một góc phòng đứng.
Những tuyển thủ khác cũng không chú ý tới bọn họ nữa, người tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở, người lo hoàn thành nốt bữa sáng.
Bây giờ Taehyung mới có cơ hội nhìn rõ nội thất của căn phòng này.
Cách bài trí có phần đơn giản hơn so với những phòng khách thông thường. Không gian tuy rộng nhưng lại không có gì khác ngoài một chiếc bàn tròn đặt ở chính giữa phòng khách, một kệ giày cùng một chiếc tủ gỗ tương đối lớn gần lối ra vào và một bộ sô pha trong góc. Taehyung để ý trên bàn còn chuẩn bị sẵn một ít thức ăn nhẹ, gồm bánh mì, bơ đậu phộng và trái cây.
Trò chơi lần này chu đáo vậy sao, còn tốt bụng cung cấp lương thực cho các tuyển thủ? Taehyung đột nhiên nhớ đến chuyện người ta vẫn thường chủ động thả gà ra vườn, cho chúng ăn no trước khi bắt lấy thịt. Không biết trò chơi này rốt cuộc có suy tính gì?
Hỏng rồi. Hắn nghĩ xong liền muốn tự cười sự suy diễn của mình. Kể từ khi tham gia cái trò chơi chết tiệt này Taehyung mới nhận ra bản thân là người có trí tưởng tượng phong phú đến vậy.
Dẹp bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn kia, Taehyung quyết định chuyển sang quan sát mọi người xung quanh.
Hắn đưa mắt nhìn một lượt, nhận ra hai gương mặt quen thuộc đã để lại ấn tượng với mình ở vòng trước, số 4 và số 17. Bọn họ tuy từng hợp tác với nhau ở ải cuối nhưng bây giờ trông chẳng khác gì hai người xa lạ.
Số 4 đang đứng nói chuyện cùng một người chơi, chính là đội trưởng của đội anh ta ở ải cuối. Taehyung còn nhớ ở vòng trước số 4 không hề thân thiết với ai trong nhóm ghép đó, vậy mà có vẻ hiện tại hai người này lại có mối quan hệ khá tốt. Bởi vì Taehyung vừa nhìn thấy số 4 bất cẩn làm đổ nước lên người tuyển thủ kia trong khi với tay lấy thức ăn nhưng người đó thậm chí không hề tỏ thái độ tức giận, còn cười cười để số 4 giúp mình lau khô áo. Taehyung nhìn số trên áo của người kia, 15.
Chuyển sang số 17, hiện tại hắn ta cũng đang đứng nói chuyện với một người chơi khác, người kia mang số hiệu 23. Taehyung chắc rằng mình đã từng gặp qua số 23 này, bởi vì hắn nhớ, cậu ta cũng là một thành viên trong đội của số 4.
Có vẻ như tất cả mọi người đều chọn bước đi an toàn, kết nhóm với đồng đội ở ải trước.
Dù cho ở trò chơi này không nên tin bất cứ ai, nhưng nếu tách biệt với tất cả mọi người ngay từ đầu sẽ dễ bị nghi ngờ là Sát Thủ, từ đó có thể bị xử tử rất sớm.
Vừa tính dời tầm nhìn sang chỗ khác thì số 17 dường như cảm nhận được có người quan sát mình nên lập tức cảnh