NPC vừa kết thúc thông báo, Hoseok lập tức quay đầu nhìn về phía kẻ theo dõi đứng nơi chân cầu thang ban nãy, nhưng không còn thấy bóng người đâu nữa. Đúng lúc đó, hắn lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến từ dưới lầu.
Chưa đầy nửa phút sau, một nhóm người vội vã chạy lên, trong đó có Taehyung và Jungkook. Bọn họ chỉ kịp lướt mắt nhìn qua Hoseok đứng ở đầu dãy hành lang trong vài giây rồi lại xoay người chạy thẳng lên tầng hai, nơi phát ra tiếng hét thất thanh ban nãy.
Hoseok đợi cả đoàn người vượt qua mình, mãi 5 phút sau hắn mới lẳng lặng đi theo hướng của bọn họ.
Tại hiện trường tầng hai, ngoài nhóm Taehyung vừa chạy lên, một số người chơi khác cũng đang tập trung ở đó. Hoseok trông thấy Yoongi và Jimin đứng cạnh nhau trước cửa phòng 13, vài người chơi khác cũng đang đứng tại cửa phòng của mình. Hoseok ngẩng đầu nhìn bảng số hiệu ghi trên cửa, ngoài Jimin và Yoongi ra thì còn có số 11 và số 15. Vẻ mặt của bọn họ đều hết sức căng thẳng, đặc biệt là số 11. Dường như vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, cậu ta không ngừng thở dốc, mặt mày hoảng sợ căng cứng cả lên, như thể bản thân vừa gặp phải ma vậy.
Trước cửa phòng kế bên nơi số 11 đang đứng là một người, hay nói đúng hơn, là xác của một thanh niên đang nằm sõng soài trên mặt đất, miệng há hốc, mắt vẫn còn mở to đầy kinh sợ.
Một tuyển thủ run run nói:
"Cậu... cậu ta chết thật rồi sao?"
Taehyung nhận ra người vừa lên tiếng là một trong những người chơi chạy lên lầu cùng lúc với hắn và Jungkook sau khi NPC thông báo - số 25.
Taehyung nhìn xuống cái xác, thứ đập vào mắt hắn là màu đỏ chói mắt của máu giữa ngực của người kia. Máu thấm lên cả áo khoác bên ngoài và bảng số hiệu trên ngực trái của cậu ta. Vết máu đã khô lại, chuyển sang màu sẫm hơn. Taehyung theo thói quen xoay mặt đồng hồ, bắt đầu đưa ra những suy đoán ban đầu.
Đúng lúc đó, có một người lại lên tiếng, trong giọng mang theo chút thương xót với cái xác nằm đó - là số 2. Taehyung vẫn ghi nhớ việc số 2 nghe lén hắn và Hoseok nói chuyện vào đêm hôm qua. Bên cạnh phân tích vụ ám sát này, hắn vẫn cần phải lưu ý đến hành tung của tên này. Đứng ngay góc cầu thang cạnh số 2 và 25 còn có một tuyển thủ khác, số 27. Người này từ nãy đến giờ vẫn im lặng chưa hề lên tiếng.
Số 2 nhìn cái xác nằm đó, khuôn mặt lộ vẻ thương tiếc số 7, hắn tặc lưỡi lắc đầu: "Dù sao thì cậu ta cũng chết thảm quá rồi, chết còn không nhắm mắt."
Dứt lời, số 2 đi đến tính vươn tay vuốt mắt cho số 7, liền bị Taehyung nhíu mày ngăn cản:"Dừng lại, tốt nhất không nên đụng chạm lung tung vào xác chết, cũng không nên có nhiều người ở trong phạm vi quá gần hiện trường, nếu không cẩn thận sẽ xoá mất dấu vết."
Số 8 đang đứng tựa lưng vào bức tường đối diện cầu thang đột nhiên tiếp lời, ôn hoà nói:"Phải phải, tôi cảm thấy số 30 có vẻ là người có chuyên môn, chúng ta nên nghe theo lời khuyên của anh ấy. Nếu như trên cái xác có lưu lại gì đó, mọi người tác động vào lại làm ảnh hưởng thì không tìm ra được Sát Thủ đâu nha."
Lời của số 8 dường như rất có trọng lượng, những ngươi chơi khác nghe xong đều đồng loạt lùi về phía sau, không tiếp xúc quá gần vị trí xác chết nữa.
Taehyung nhìn sang số 8, vẻ mặt bày tỏ chút thành ý gật đầu với cậu ta. Hắn dừng một chút mới nhìn sang số 11 đứng gần cái xác nhất, hỏi:
"Cậu là người đã hét lên lúc nãy?"
Số 11 hít thở sâu vài lần, dường như nỗi sợ đã vơi đi một ít, lúc này mới chậm rãi tiếp tục:"Phải, là tôi. Ban nãy, tôi tính đi xuống lầu, ngay lúc vừa mở cửa đi ra thì đã thấy anh ta nằm ở đây." Số 11 run run đưa tay chỉ về cái xác, "Tôi cảm thấy lạ nên quay xuống nhìn thử. Ngay lập tức, đối diện tôi là một đôi mắt đang trợn lớn, khuôn mặt hết sức đáng sợ của người kia. Đã vậy trên người anh ta còn bê bết máu. Tôi quá hoảng loạn nên lập tức hét lên. Những... những chuyện sau đó thì như mọi người đã biết rồi."
Taehyung yên lặng ghi nhớ những lời số 11 khai báo. Ban nãy lúc vừa nhìn thấy cái xác hắn cũng đã chú ý đến điểm này. Đó là biểu hiện hoảng sợ tột độ trên mặt số 7. Cậu ta giống như ngay trước khi chết đã trông thấy thứ gì đó kinh khủng. Là thứ gì khiến cậu ta sợ hãi đến như vậy?
Taehyung nheo mắt quan sát kỹ lưỡng thi thể.
Bỗng nhiên một tiếng động như vật gì đó đập vào cửa vang lên thu hút ánh nhìn của mọi người. Tiếng động phát ra từ phòng của tuyển thủ số 5. Âm thanh không nhỏ nên chắc hẳn ai cũng nghe thấy. Ngay sau đó mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng. Trong khi mọi người vẫn chưa biết nên làm gì thì số 8 đã chủ động tiến đến trước phòng số 5, dừng một chút mới đưa tay lên gõ cửa.
Khoảng gần một phút sau, tuyển thủ số 5 mới bước ra. Thấy tất cả ánh mắt hướng về phía mình, cậu ta ngạc nhiên hỏi:"Có chuyện gì vậy? Sao mọi người tập trung ở đây đông đúc thế?"
Số 8 vốn thân thiện với tất cả những người chơi khác, nhìn thấy số 5 bước ra cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi ngược lại: "Anh làm gì trong phòng mà nãy giờ không ra ngoài cùng mọi người?"
Số 5 bình tĩnh đáp lại: "Tôi không làm gì cả, có chuyện gì mà tôi phải ra ngoài thế?"
Đúng lúc này, ở phía dãy phòng đối diện lại có tiếng mở cửa, kéo sự chú ý của tất cả mọi người về hướng đó.
Ngay tại phòng số 23, một người bước ra từ phía sau cánh cửa. Đầu tóc cậu ta còn hơi rối, mặt lộ một chút vẻ lờ đờ, trông như vừa mới ngủ dậy, thậm chí còn chưa tỉnh táo lắm. Tất cả mọi người ở đó đồng loạt hướng mắt về phía nhân vật vừa xuất hiện.
Số 23 vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy một đám người đứng đầy trên dãy hành lang chật hẹp. Cậu ta dường như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai mắt mở lớn, một tay đưa lên gãi gãi tóc, hỏi:"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mọi người lại tập trung đông đủ ở đây thế?"
Dứt lời, ánh mắt cậu ta cũng vừa lúc nhìn thấy cái xác trên mặt đất đối diện phòng mình.
Cậu ta giật bắn người, trợn mắt kêu to:
"Cái gì, số 7 chết rồi sao?!"
"Chẳng lẽ... cậu không nghe thấy tiếng thông báo của NPC sao?" Số 25 ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Số 23 thở ra mấy hơi, lúc này mới xoay sang nhìn mọi người, lúng túng nói:"Bởi vì mệt quá nên lúc về nhà tôi vào phòng nằm nghỉ một chút, nhưng rốt cuộc lại ngủ quên mất. Tôi mơ màng nghe thấy bên ngoài có nhiều tiếng ồn ào nên mới tỉnh giấc ra đây xem thử coi có chuyện gì."
"Lúc nãy NPC có thông báo số 7 bị ám sát." Số 25 gật đầu, tố bụng tường thuật lại sự việc cho số 23 biết.
Số 23 hốt hoảng thốt lên: "Bị ám sát?" Ngừng một lúc cậu ta lại tiếp tục hỏi: "Nhưng tên sát thủ này cũng quá ngạo mạn rồi, hắn dám tự tin giết người ở ngay tại trạm dừng chân, không sợ bị người khác trông thấy hay sao?"
Xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Trời đất, vậy tính mạng của chúng ta chẳng phải đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc sao? Ngay cả trạm dừng chân cũng không phải nơi an toàn nữa!"
Cứ như vậy, người này tiếp tục truyền tai người kia, lời càng nói ra càng gây hoang mang cho cả tập thể ở đó. Bỗng có người lên tiếng khiến tất cả mọi người đều phải im bặt, là tuyển thủ số 27, người vẫn giữ yên lặng từ nãy đến giờ.
"Khoan đã, nếu số 7 chết ở tầng hai, vậy có lẽ nào sát thủ..." Số 27 vẻ mặt nghiêm trọng nhìn một lượt những tuyển thủ ở tầng hai.
Số 11 vốn đã mất bình tĩnh từ ban đầu, nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của số 27 liền không nhịn được, bực bội đáp trả: "Ý cậu là sao, ý cậu là bởi vì số 7 chết ở đây nên kết luận những người ở tầng hai sẽ là sát thủ sao? Nực cười!"
Số 27 dường như cũng bất bình trước thái độ của số 11:"Tôi nói như vậy lúc nào, tự cậu suy diễn thì có! Hay là cậu có tật giật mình nên mới phản ứng như vậy?"
"Cậu..."
Số 8 là người đầu tiên đứng ra giải vây tình hình: "Mọi người bình tĩnh lại nào, khoan hãy kết luận vội bất kỳ điều gì. Tôi thấy, bây giờ chi bằng chúng ta xuống dưới lầu ăn tối, sau đó đợi đến giờ xử tử rồi tranh luận cũng chưa muộn?"
Thấy mọi người bắt đầu đổ dồn sự tập trung về phía mình, số 8 lập tức giơ đồng hồ đeo tay lên, cao giọng nói: "17 giờ 45 rồi nè."
Vừa có người đột ngột chết, ai mà còn tâm trạng ăn uống? Nhưng số 8 nói không sai, cho dù tất cả có đứng ở đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề ngay lập tức.
Số 15 đứng ở trong góc cũng lên tiếng tán thành: "Đúng đó. Hiện tại đã sắp đến 18 giờ, là khung giờ an toàn. Nếu chúng ta ở cùng nhau thì Sát Thủ sẽ không dám hành động bừa bãi đâu. Trước tiên tập trung ở dưới lầu rồi tính tiếp, thời gian bàn bạc còn dài mà."
Số 15 này vẫn biểu hiện giống với lần ở ải ba vòng 1 Taehyung từng gặp, rất hoà nhã và luôn tìm cách điều chỉnh tinh thần của tập thể, tránh gây ra xung đột.
Hai người lên tiếng thay đổi bầu không khí liền thành công thuyết phục những người khác. Cứ như vậy, cả một hành lang dài hẹp đông đúc ban đầu dần dần thưa thớt.
Rốt cuộc chỉ còn sót lại vài người, Taehyung, Jungkook cùng Hoseok. Nhưng Hoseok cũng chỉ nán lại nhìn cái xác một chút, ánh mắt lướt qua Taehyung cùng Jungkook ở phía sau rồi cất bước xuống lầu, không nói một câu nào.
Hành lang chỉ còn lại hai người Taehyung và Jungkook, cùng một cái xác chết ở phía đối diện.
Ngoài đời là thám tử, nhưng Taehyung cùng cái văn phòng ba người của hắn chỉ mới "phá" những vụ án lông gà vỏ tỏi, chưa từng thật sự tham gia vào những vụ giết người ám sát nào. Kể từ khi tham gia trò chơi này, đây là lần thứ hai hắn trông thấy một thi thể trực tiếp ngay trước mắt. Lần đầu tiên trong ải bắn súng ở vòng 1, lần thứ hai là vào lúc này.
Dù đã có kinh nghiệm nhìn qua xác chết một lần, nhưng Taehyung vẫn không khỏi hơi rùng mình trước cảnh tượng kinh khủng trước mắt.
Mạng sống của con người trong trò chơi này trở nên tầm thường đến vậy? Đến cuối cùng trò chơi này muốn gì?
Cứ đứng yên như vậy một hồi mà chẳng ai lên tiếng nói gì. Thấy Taehyung vẫn đang chìm vào trầm mặc, biểu hiện còn lộ rõ một tầng bất an khó tả, Jungkook liền bước đến nắm góc tay áo của hắn kéo kéo hai cái, giọng không chút cảm xúc nói:
"Xuống."
Taehyung lúc này mới choàng tỉnh, đột nhiên nhớ ra Jungkook vẫn còn ở đây cùng mình, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ "Nhóc con này chẳng lẽ đang đợi mình cùng xuống lầu hay sao?", nhưng rồi hắn lại lập tức gạt bỏ suy diễn vớ vẩn đó qua một bên.
Taehyung xoay người nhìn Jungkook, suy nghĩ gì đó rồi ngỏ ý với cậu: "Tôi muốn ở lại đây quan sát cái xác một chút. Tiện thể cậu cũng ở đây, hay là cậu giúp tôi ghi nhớ hiện trường được không?"
Thông thường các vụ án Taehyung xử lý chỉ là những vụ đơn giản, không cần sự hỗ trợ của máy ảnh. Nhưng đây là một vụ ám sát, hắn lại không mang theo bất cứ thiết bị điện tử nào bên mình để chụp lại hiện trường. Nhớ đến Jungkook vốn dĩ là một "chiếc máy ảnh sống", chỉ cần nhìn qua một lần thì não của cậu sẽ lưu trữ lại tất cả hình ảnh đó. Vì vậy, Taehyung liền nảy ra chủ ý này.
Jungkook không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Cậu ngoan ngoãn làm theo lời Taehyung hướng dẫn, tỉ mỉ quan sát mọi thứ hiện diện xung quanh khu vực hiện trường ám sát.
Trong lúc đó, Taehyung hết sức cẩn thận tìm một vị trí an toàn, không quá gần số 7, ngồi xổm xuống chạm nhẹ vào thi thể.
Quai hàm đã cứng lại, tính tới hiện tại thì cậu ta hẳn đã chết ít nhất hơn một tiếng trước.
Con người sau khi chết thì các cơ sẽ xuất hiện trạng thái co cứng, khớp khó dịch chuyển, gọi là hiện tượng co cứng tử thi và hiện tượng này bắt đầu xảy ra một đến hai tiếng sau khi tử vong. Trong cơ thể người, ATP giữ vai trò giúp duy trì trạng thái co giãn và đàn hồi. Tuy nhiên, sau khi chết thì cơ thể sẽ không còn được cung cấp oxi, sự thiếu hụt oxi sẽ dẫn đến ATP bị mất đi trong cơ thể, dần dần phản ứng