Jungkook nắm chặt hai bàn tay đến mức trên mu bàn tay nổi gân xanh. Jungkook vốn dĩ không giỏi bộc lộ cảm xúc, nhưng ngày hôm nay chính cậu cũng không ngờ bản thân lại có biểu hiện như vậy.
Một âm thanh vang dội vang vọng khắp căn phòng. Âm thanh mà không ai muốn nghe thấy nhất, hiện tại lại trở thành tia hy vọng đối với Jungkook.
Cậu có thể nghe thấy nó, là tiếng súng nổ.
Vậy là, Taehyung đã chọn đúng vị trí của viên đạn?
Jungkook chậm rãi mở mắt, Taehyung vẫn đứng yên tại chỗ, trên tay cầm khẩu súng hướng về phía bia. Cậu lại nhìn sang tấm bia, một lỗ thủng xuyên thẳng hồng tâm, không lệch một li. Taehyung không những bắn đúng phát súng có đạn mà còn có thể nhắm chuẩn xác viên đạn vào vị trí hồng tâm.
Lúc này, Jungkook mới từ từ thả lỏng cơ thể. Cậu nhìn lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, thì ra, khi con người ta lo lắng tột độ sẽ có biểu hiện thế này sao?
Những người chơi đội 2 cũng vừa trải qua một trận kinh hãi cùng cực. Tất cả bọn họ không trợn mắt thì cũng phải há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng viên đạn được bắn ra. Bọn họ vẫn chưa thể tin nổi sự việc vừa rồi, giống như đang xem một cuốn phim vậy. Đồng đội của họ vừa bị súng nã vào đầu, ngay sau đó người của đội đối phương lại bắn ra phát súng có đạn. Một người trong số đó trên trán vẫn còn thấm đẫm mồ hôi lạnh, giọng run run nói: "Không... không ngờ cậu có thể may mắn như vậy, trong lúc hoảng loạn bắn ra phát súng đó lại chính là phát súng có đạn."
Taehyung chống hai tay trên bàn, đầu hắn cúi thấp nên không thể nào nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt. Đột nhiên hai cánh vai của Taehyung khẽ run lên, trong phòng lập tức vang lên một tràng âm thanh cười khẽ.
Jungkook nhìn tấm lưng của Taehyung, nét mặt cậu trở về trạng thái không cảm xúc như thường ngày.
Những người khác lại dường như vô cùng khó hiểu, họ vẫn không biết tại sao Taehyung lại hành động như vậy.
"Này, có phải lúc nãy anh quá sợ hãi, sau khi bắn được phát súng đó thì hóa điên rồi không?" Số 11 hỏi lớn.
Lúc này Taehyung mới ngừng cười, hắn hắng giọng, ánh mắt hướng thẳng về phía chỗ đội 2 đang đứng, trên mặt không có một chút gì là vẻ hoảng sợ như ban nãy. Giống như một con người khác vậy, hắn hơi cong khóe môi, từng chữ thốt ra vô cùng rõ ràng.
"Xin lỗi, bởi vì lúc nãy nghe người chơi kia nói khiến tôi cảm thấy không nhịn cười được, chẳng lẽ mọi người vẫn nghĩ, tôi thắng trò chơi này là nhờ may mắn sao?"
Taehyung hướng mắt về phía Jungkook, cậu cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Mặc dù cậu không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt của cậu lại không biết nói dối. Taehyung biết, ngay sau khi hắn bắn ra phát súng kia Jungkook rõ ràng đã nhìn ra đây không phải là một trò chơi may rủi, ánh mắt của cậu ta bây giờ chính là đang chờ lời giải thích từ hắn.
Những người khác hình như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, người chơi số 11 lại lên tiếng.
"Anh nói vậy là sao chứ? Chẳng lẽ anh có mắt thần có thể nhìn xuyên thấu bên trong ổ đạn sao?"
Taehyung cầm khẩu súng trên tay, xoay người tựa vào cạnh bàn, hắn đứng đối mặt với những người khác trong phòng, hắng giọng một cái mới chậm rãi nói: "Tôi đương nhiên không có mắt thần, chỉ là, tôi có một đôi mắt giỏi quan sát và một cái đầu phân tích tốt mà thôi."
"Ngay từ khi mới bước vào phòng, nhìn khẩu súng đặt trên bàn tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hơn nữa, khi NPC nói rằng đây là một trò chơi may rủi tôi lại càng cảm thấy nghi vấn. Một trò chơi có quy mô tầm cỡ thế này chẳng lẽ lại tổ chức ra một ải thử thách chỉ để tìm ra người may mắn nhất, trong khi khả năng đoán được viên đạn nằm chính xác ở đâu gần như là không có sao? Cứ theo lối chơi đó thì xác suất để chiến thắng trò chơi này rõ ràng vô cùng thấp, khả năng tất cả người chơi chết hết vẫn có thể xảy ra. Vì vậy, tôi đã nói với đồng đội của mình rằng hãy để tôi chơi trò này để xác minh lại phán đoán của mình có đúng hay không."
Hắn bình thản xoay xoay khẩu súng trong tay, "Khi vừa bước vào vị trí, NPC lại nói thêm rằng người chơi có 3 phút để chuẩn bị. Tại sao lại cần đến 3 phút chuẩn bị trong khi đây chỉ là một trò chơi may rủi, vốn không cần phải vận dụng bất kỳ kỹ năng gì? Có nghĩa là, NPC đang muốn người chơi phải dành thời gian quan sát khẩu súng này. Vì vậy, tôi đã thử cầm nó trên tay và xem xét cẩn thận, quả nhiên..."
Taehyung giơ khẩu súng lên, ngón tay đặc biệt gõ vào ổ đạn.
"Đây là loại súng S&W kiểu 625, nhưng nói đúng hơn chỉ có phần thân súng thôi, còn ổ đạn thì không. Có thể điều duy nhất may mắn của tôi trong trò chơi này chính là việc tôi có một chút am hiểu về các loại súng, ngay khi cầm