Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 43


trước sau


Trước suy nghĩ chấn động rằng có khả năng bản thân đã bị mất ký ức ở vòng chơi của số 11, Taehyung bần thần đứng một chỗ, gần như quên là mình còn chưa trả lời câu hỏi của Jimin và Yoongi.

"Này anh bạn, cậu ổn chứ?" Namjoon là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của hắn. Anh ta giơ tay vẫy vẫy trước mặt Taehyung vài cái.

Taehyung nhìn Namjoon, rốt cuộc gật đầu vài cái tỏ ý mình vẫn ổn. Tạm gác những suy nghĩ đang nổ tung trong đầu đi, hắn lấy lại bình tĩnh, quay sang Yoongi và Jimin, nói: "Nếu tôi là sát thủ thì tôi chắc chắn không đưa ra đề nghị này, bởi vì tôi sẽ không liều lĩnh đến mức ám sát ai đó trước mắt nhiều người như vậy đâu nhỉ? Tôi chỉ nghĩ ngày đầu tiên nếu đi chung thành một nhóm đông người sẽ hạn chế khả năng bị giết bởi Sát Thủ hơn thôi."

Taehyung cố ý thử lặp lại những gì bản thân đã từng nói qua để xem phản ứng của bọn họ. Không nằm ngoài dự đoán, Jimin nghe xong lập tức kéo kéo vạt áo của Yoongi khuyên nhủ: "Đúng vậy Yoongi à, hay cứ để họ đi cùng chúng ta đi."

"Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhiều người thì càng dễ tìm đường hơn." Namjoon cũng lên tiếng đồng tình với Jimin, thái độ vẫn luôn ôn hòa như vậy.

Yoongi im lặng không nói gì nữa, nhưng đôi mắt nhìn Taehyung và Jungkook lúc nào cũng đầy vẻ đề phòng, cho đến tận thời điểm tất cả bắt đầu khởi hành.

Ra khỏi cửa chính, trước mắt Taehyung vẫn là cảnh tượng khu rừng tương tự như vòng chơi trước. Xung quanh không có gì đặc biệt ngoài cây cối. Đứng từ đây nhìn qua bên hông có thể thấy một mặt hồ đằng xa. Xem ra trò chơi thực sự thiết lập toàn bộ mọi thứ giống hệt như ở vòng của số 11.

Hay nói chính xác, bọn hắn vốn dĩ chưa từng rời khỏi khu rừng này.

Trên đường đi, bầu không khí lại trở nên lúng túng hệt như lúc cả năm người gặp nhau lần đầu tiên. Taehyung bất đắc dĩ phải làm quen lại từ đầu với Jimin, Yoongi và Namjoon. Hắn hơi thở dài trong lòng. Bao nhiêu niềm tin và tình bạn từng xây dựng ở vòng trước đều đã biến mất trong một cái chớp mắt.  


Tuy rằng cảm giác hơi mất mát, nhưng Taehyung không biết có nên cảm ơn điều này không. Bởi lẽ hắn không hề mong muốn Jungkook sẽ nhớ về điều tồi tệ mà hắn đã từng làm với cậu ấy ở vòng trước. Cứ mất trí nhớ như vậy, có khi lại là một điều tốt...

Taehyung len lén quay sang nhìn Jungkook. Có lẽ là thời gian hắn nhìn cậu có chút lâu quá, làm cho đôi vành tai vốn luôn mẫn cảm của Jungkook dường như lại đỏ lên.

Taehyung hơi bối rối quay mặt đi, cố gắng tìm một vấn đề khác suy nghĩ để giảm bớt cảm giác lúng túng của bản thân ngay lúc này.  

Hiện tại, hắn đã biết được ở vòng chơi này mình là người duy nhất có ký ức. Nhưng Taehyung vẫn chưa hiểu nổi mục đích của trò này là gì. Vì sao mỗi người lại có một vòng chơi riêng, và vì sao ở vòng của người nào thì chỉ có người đó được lưu giữ ký ức, còn những người khác đều sẽ mất trí nhớ? Mục đích của việc này không lẽ chính là để thử thách tuyển thủ nắm giữ mỗi vòng?

Chưa hết, lần này trò chơi giao cho hắn vai gì? Những tuyển thủ còn lại vẫn giữ nguyên nhân vật cũ hay đã có sự thay đổi?

Taehyung ngước mắt nhìn ba người đang đi phía trước mình, hắn nghĩ thầm, phải thử thì mới biết được.

Taehyung thả chậm bước chân để bản thân trở thành người đi sau cùng. Hắn âm thầm rút tấm thẻ ra, hướng về phía Jimin, bàn tay khẽ chạm vào hoa văn trừu tượng kia.

Quả nhiên, tấm thẻ không rung. Không biết là bởi vì Jimin không thuộc phe ám sát hay bởi vì bản thân hắn đã không còn là Do Thám nữa rồi.

Taehyung trầm ngâm nhìn Jimin vừa mới quay xuống vui vẻ nói chuyện với Jungkook ngay trước mặt mình. Quả nhiên là cậu ta rất hứng thú với em ấy. Ở vòng trước Jimin cũng có vẻ quan tâm đặc biệt đến Jungkook.

Jungkook tuy rằng chưa từng đáp lại lời nào nhưng thái độ vô cùng chăm chú nhìn Jimin. Mặc dù là lần đầu gặp gỡ và bị đối phương tiếp cận ở khoảng cách gần như vậy nhưng Taehyung cảm giác Jungkook không hề có dáng vẻ áp lực giống như lúc hắn và cậu gặp mặt lần đầu tiên tại bệnh viện kia.

Jungkook vẫn tập trung lắng nghe mọi lời Jimin nói, trong vô thức bỏ quên mất Taehyung đang một mình lẳng lặng đi theo phía sau. Jimin thì không ngừng tìm đủ mọi đề tài trên trời dưới đất bắt chuyện, chẳng để em ấy rời mắt khỏi mình một giây nào.

Taehyung hừ một chút. Hắn quyết định không nhìn bọn họ nữa mà đưa mắt quan sát xung quanh khu rừng này.

Không hiểu sao đoạn đường này có chút gợi nhớ cho Taehyung về ngày cuối cùng ở vòng chơi 11. Khi mà Jimin cùng Yoongi đã ngã xuống vì con dao của Seokjin. Ngay sau đó, bọn hắn lại bị lạc đường do đi theo bản đồ sai. Đó cũng chính là nguyên nhân kỳ quặc gây ra cái chết đầy tức tưởi của số 5 và Namjoon.

Taehyung mở tấm bản đồ đang cầm trên tay ra dò một chút. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng để tâm

đến sự quan trọng của tấm bản đồ này cho đến ngày hôm đó. Chính vì vậy mà từ sáng nay khi bắt đầu xuất phát tới bây giờ, Taehyung vẫn luôn xem kỹ lưỡng lộ trình trên tấm bản đồ này. Lối đi mà Namjoon đã chọn là con đường ngoài cùng bên phải của tấm bản đồ.

Thật kỳ lạ, rõ ràng đường đi giống y hệt trên bản đồ, thậm chí nó chỉ là một đường thẳng vẽ từ trạm dừng chân cũ đến địa điểm tiếp theo.

Rất dễ đi.


Thậm chí từ nãy đến giờ Taehyung chỉ thử kiểm tra một chút xem những gì trên đường đi có ứng với bản đồ hay không mà thôi, chứ cũng không hẳn là "dò đường để đi".

Taehyung khép bản đồ lại, trong lòng vẫn không thể hiểu được vì sao ngày đó Namjoon lại nói rằng đường trên bản đồ và đường đi thực tế có chút khác biệt.

"ĐOÀNG!"

Taehyung giật mình, tấm bản đồ hắn đang cầm trên tay suýt nữa thì rơi xuống.

Việc đầu tiên Taehyung làm là vội đưa mắt nhìn lên Jungkook. Hắn âm thầm thở phào khi thấy cậu vẫn an toàn đứng phía trước.

Ngoài ra, ở phía trước còn có Yoongi đang ôm Jimin vào ngực che chắn cho cậu, Namjoon thì mở to mắt bất ngờ nhìn về nơi vừa phát ra tiếng súng.

Taehyung khoanh tay bước về phía trước, trong lòng âm thầm nảy lên nhiều nghi vấn.

Chỗ nổ súng cách đây khá xa. Nhưng mới ngày đầu tiên mà sát thủ đã ra tay rồi ư? Lần này phe ám sát hành động sớm vậy sao?

Đợi một lúc mà vẫn không có tiếng thông báo từ NPC, Taehyung liền nhíu mày, lẽ nào chưa có ai nhìn thấy cái xác?

Vài giây sau đó thì Jimin cũng chui ra từ ngực Yoongi, cậu ta nhìn mọi người xung quanh, hơi thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Nguy hiểm thật, cũng may là chúng ta đi đông người nên không bị sát thủ nhắm đến."

Taehyung gật đầu, đoạn, hắn giống như theo thói quen liền hỏi Jimin: "Cậu có nghe được tiếng gì khác ở đó nữa không?"

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì cả Yoongi, người vốn không hề chú ý tới mọi thứ xung quanh cũng phải hướng về phía Taehyung cùng ánh nhìn đầy dò xét.

Jimin cười khan: "Nghe gì cơ? Tôi chỉ nghe thấy tiếng súng thôi."

Taehyung gật đầu, trong lòng âm thầm trách bản thân quá sơ suất mà quên mất việc bọn họ đều mất kí ức.

Namjoon đứng cách những người còn lại một khoảng tương đối, anh ta nhìn về vị trí phát ra âm thanh vang dội ban nãy lần nữa rồi mới quay xuống nói: "Tiếng súng có vẻ đến từ một nơi cách chúng ta khá xa."

Taehyung gật gật, hỏi: "Anh có suy đoán gì không?"


Namjoon khoanh tay suy nghĩ một chút, lát sau lại tiếp tục lên tiếng: "Từ lúc xuất phát đến giờ chúng ta vẫn đi một đường thẳng, các con đường khác trên bản đồ cũng tương tự. Theo phán đoán của tôi, khả năng cao tiếng súng phát ra ở một trong những con đường cách xa chúng ta nhất."

Ngay sau đó, Namjoon bước đến đưa bản đồ cho mọi người cùng xem, anh ta chỉ tay vào con đường ngoài cùng: "Đây là đường chúng ta đã đi, như vậy những đường cách xa chúng ta nhất sẽ là những con đường nằm ở phía bên trái của bản đồ."

Namjoon bất chợt nhíu mày như đang suy nghĩ về điều gì đó, một lúc sau, anh ta thở dài lắc đầu: "Tôi không thể nhớ nổi những ai đã đi theo con đường bên trái."

Taehyung lập tức quay sang hỏi Jungkook: "Cậu có nhớ những ai đã đi những con đường bên trái không?"

Jungkook gần như chỉ mất 1 giây để đưa ra đáp án cho Taehyung: "4,8,2,5,7,11,25."

Jimin kinh ngạc nhìn Jungkook, hứng thú đầy mình nói: "Wow anh bạn nhỏ, cậu nhớ giỏi thật đấy."

Jungkook nghe xong liền quay sang nhìn Jimin chằm chằm như đang đợi chờ điều gì đó.

Jimin không hiểu gì nên cứ đứng yên một chỗ, phấn khởi nhướn mày chờ Jungkook mở lời. Cứ như thế, hai người họ nhìn nhau suốt một phút trong sự khó hiểu của hai người còn lại.

Taehyung thở dài ôm mặt, hắn liền hơi kéo Jungkook sang, nói nhỏ một câu "Cậu giỏi lắm" rồi lén lút giơ ngón tay cái lên.

Nhưng một người lanh tai lẹ mắt như Jimin đã kịp thu hết mấy thấy hành động vừa rồi vào tầm nhìn, cậu ta trợn tròn mắt nói: "Cậu... cậu mới làm cái gì với số 1 vậy?"

Taehyung không để ý đến Jimin, hắn quay sang tiếp tục thì thầm với Jungkook: "Chỉ có tôi mới có thể làm như thế này với cậu thôi, hiểu không. Người ngoài sẽ không làm vậy với cậu đâu."

Jungkook tròn mắt nhìn hắn, sau đó gật gật đầu, ra chiều đã hiểu.

Jimin càng trợn mắt há miệng nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cậu ta ồ lên như hiểu được gì đó. Jimin gật gù nhìn Taehyung rồi lại chuyển sang Jungkook, chần chừ mãi mới lên tiếng hỏi: "Hai người ..."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện