Số 5 nhìn xuống số 15 đang ngồi trên sàn, cậu ta khoanh tay, nhíu mày nói: "Nực cười. Anh bịa chuyện cũng tài tình quá nhỉ? Rõ ràng là tôi tìm thấy khẩu súng này trong hộc tủ của anh, còn súng của tôi mọi người đã kiểm tra rồi còn gì. Anh đừng cố gắng chối cãi nữa, Sát Thủ."
Số 2 đứng bên cạnh cũng nhanh miệng chen vào: "Đúng vậy, chúng tôi vừa kiểm phòng số 5, súng của số 5 vẫn còn nằm trong hộc tủ. Còn khẩu súng này... chắc chắn là của anh rồi!"
Số 15 nhìn xung quanh hoảng hốt nói "Tôi không phải là Sát Thủ, tôi là Bảo Vệ! Xin hãy tin tôi!"
Taehyung im lặng đứng chứng kiến cuộc tranh cãi giữa bọn họ. Hắn nghĩ thầm, mọi chuyện quả thật diễn ra rất giống vòng trước, chỉ khác ở chỗ người bị buộc tội cầm súng lần này lại là 15 chứ không phải 17.
Như thể hai người bọn họ bị tráo vũ khí cho nhau vậy? Nhưng vì sao ở vòng trước, khi xử tử thì kết quả số 15 vẫn là thành viên phe mục tiêu?
Nhân lúc mọi người còn đang tập trung ở chỗ của số 15, Taehyung lẳng lặng bước đến phòng số 5 kiểm tra hộc tủ.
Trong tủ đúng thật là có một khẩu súng. Không tới 10 giây, Taehyung đã kiểm tra xong số đạn trong khẩu súng này.
Còn nguyên, không hề mất một viên nào.
Có thể nói mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, chỉ khác ở chỗ số 15 và 17 dường như đã bị đổi vũ khí, hoặc thậm chí là đổi vai.
Đúng lúc đó, giọng của số 2 oang oang vọng vào từ ngoài hành lang: "Trời ơi 7 giờ 50 rồi, chúng ta mau xuống lầu xử tử hết mấy tên Sát Thủ này!! Nhanh nhanh liền có thể thắng được trò chơi trong hôm nay rồi!"
Số 2 vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập chạy trên hành lang lập tức kéo Taehyung trở lại với sự thật đang diễn ra tại căn nhà này.
Có nên xử tử số 17 và 15 hay không? Còn quá nhiều điều kì lạ xoay quanh hai người này mà hắn vẫn chưa thể tìm ra lời giải. Nếu như để mất dấu hai người họ sớm như vậy, có khả năng sẽ không khám phá ra được thực hư những sự kiện đã xảy ra là gì. Nhưng mà, mục đích quan trọng nhất vẫn là chiến thắng trò chơi này. Taehyung ngẫm nghĩ một chút rồi cũng theo chân đoàn người đi xuống tầng trệt để tiếp tục Bàn Tròn.
Vừa xuống đến nơi, không đợi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, số 2 đã đứng dậy, dõng dạc nói to với tất cả người chơi tại Bàn Tròn: "Tôi muốn xử tử tuyển thủ số 11."
Số 11 vốn luôn ủ rũ ngồi một góc, vừa nghe đến việc mình sắp bị đưa lên dàn phán xử lập tức quỳ xuống trước mặt số 2, khóc lóc cầu xin: "Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi thật sự không cố ý làm Sát Thủ đâu!! Xin đừng xử tử tôi!!! Cầu xin mọi người!!"
Số 5 ở phía đối diện chỉ lắc đầu nói: "Thật xui xẻo cho cậu."
Kết quả xử tử được NPC thông báo ngay sau khi tất cả mọi người đều đã hoàn thành việc bỏ phiếu. Tương tự lần xử tử số 23, vẫn là 14 phiếu đồng ý, 0 phiếu không đồng ý cùng 1 phiếu trắng.
Sau khi NPC khởi động lệnh xử tử số 11, cậu ta vẫn lẩm bẩm như điên nói: "Nếu biết vậy... tôi sẽ không đi một mình lúc đó nữa... Nếu được quay trở lại..."
Không hề chậm trễ một giây phút nào, cái hố đen tử thần lập tức mở ra ngay dưới chân cậu ta. Như một con quái vật đang chờ chực miếng mồi, nó không chút chần chừ há miệng nuốt trọn lấy số 11. Cậu ta biến mất ngay trước những cặp mắt sững sờ của tất cả mọi người trong phòng.
Kèm theo đó là lời chúc mừng bằng chất giọng máy móc ớn lạnh của NPC: "Xin chúc mừng, phe mục tiêu đã thành công trong việc tìm ra và xử tử thành viên phe ám sát! Trò chơi vẫn tiếp tục."
Ngay lúc các tuyển thủ còn đang bị cảnh tượng đó làm cho kinh ngạc trước một loạt sự kiện vừa diễn ra, số 5 đã đứng dậy bình tĩnh nói: "Không còn nhiều thời gian nữa, tôi nghĩ chúng ta nên xử tử tuyển thủ số 17 và 15 ngay lập tức."
Số 15 nghe vậy lập tức xoay qua nhìn số 5, anh ta nắm chặt tay dằn lên mặt bàn: "Vốn dĩ từ ban đầu tôi cũng tin cậu là Xạ Tiễn. Nhưng với hành động buộc tội tôi ngày hôm nay của cậu, tôi chắc chắn cậu chính là Sát Thủ."
Số 17 cũng trừng mắt nói theo: "Đúng vậy, cậu ta chắc chắn đang tạo hiện trường giả để đẩy dần thành viên phe mục tiêu vào chỗ chết." Hắn bỗng quay sang ngẩng mặt nói với số 8: "Số 8, tôi bắt đầu tin cậu rồi đó."
Số 5 nghe vậy liền bực tức ngẩng đầu gằn giọng nói với NPC: "Tôi muốn xử tử tuyển thủ số 15 và 17."
Nhưng thật không may cho số 5, đúng lúc cậu ta vừa kết thúc yêu cầu thì quả lắc trên đồng hồ treo tường phía đối diện cũng vừa đánh chuông chuyển sang 8 giờ.
"Kết thúc thời gian xử tử. Xin mời các tuyển thủ thu hồi thẻ tuyển thủ và trở về phòng nghỉ ngơi."
Tất cả mọi người nhìn nhau, ai nấy đều thấy khó chịu trước cái cảm giác gần thắng cuộc đến nơi thì trò chơi lại thông báo hết giờ. Bọn họ đành phải chờ đợi gần 24 tiếng đồng hồ nữa mới có thể xử tử hai mối nguy hại thuộc phe ám sát này được.
Số 2 đứng dậy, chống tay trên bàn hừ một tiếng nói: "May cho hai người đó số 15 và 17. Ngày mai thì đừng hòng thoát nhé."
Số 5 vì quá tức giận nên đi thẳng về phòng sau khi Bàn Tròn kết thúc. Taehyung nhìn thấy số 8 vốn dĩ đang thong thả ngồi ở Bàn Tròn, vừa thấy số 5 rời khỏi, cậu ta liền âm thầm đi theo.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người cũng dần tản ra, lục tục đứng dậy trở lại phòng.
Lúc Hoseok đi ngang qua chỗ Taehyung ngồi, anh ta bỗng dưng đứng lại sau lưng hắn một chút, nhưng rồi cũng không nói gì mà cất bước tiếp tục đi về phía cầu thang.
Tên quái dị, Taehyung nghĩ thầm.
---
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa rồi trở về phòng, Taehyung vẫn trằn trọc lăn qua lăn lại trên chiếc giường gỗ cũ kĩ.
Có quá nhiều thứ để phải suy nghĩ về trò chơi này mà hắn vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sự việc tráo đổi của số 15 và 17 thì chỉ có thể đợi thêm vài ngày nữa để xem thực hư như thế nào. Dù gì thì cả hai người họ dường như đều thuộc phe ám sát.
Taehyung chỉ thắc mắc một điều, nếu như vậy thì tuyển thủ số 4 - Seokjin mang vai gì? Vì sao anh ta không hề có vũ khí?
Thật ra số 5 cũng khá kì lạ. Dựa theo những gì số 8 suy luận thì hoàn toàn vẫn có khả năng