TBQ: Thấy có nhiều bạn thắc mắc về lịch đăng chap nên mình lên giải thích đây. Lịch đăng chap cố định của Lets Play là vào Chủ Nhật hằng tuần. Nhưng nếu có tuần nào tụi mình thấy cần phải đăng thêm thì sẽ đăng vào thứ Ba nhé. Nếu như đến thứ Ba mà các bạn vẫn không thấy tụi mình cập nhật thì có nghĩa là tuần đó chỉ có 1 chap vào Chủ Nhật thôi ^^
————————-—————————————————
Taehyung nặng nề thở dài, hắn đưa mắt nhìn xuống đồng hồ.
19 giờ 38 phút.
Trong lúc các tuyển thủ đều đang nhìn số 15, số 5 liền khẽ vỗ bàn lôi kéo sự chú ý của bọn họ. Cậu ta hô lớn: "Lời của số 13 không sai. Nhưng bây giờ chỉ còn hơn 20 phút. Tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta nên xử tử cùng lúc cả hai tên Sát Thủ để tiết kiệm thời gian. Lỡ như không kịp xử tên còn lại thì nguy hiểm khó lường."
Xung quanh loáng thoáng vài âm thanh bàn luận xôn xao, hầu hết đều bày tỏ thái độ đồng tình với ý kiến này của số 5.
Taehyung hiểu lý do vì sao số 5 lại cố ý muốn xử tử đồng loạt số 17 và 15. Hiện tại mọi người đang tin rằng số 15 thực sự là Sát Thủ, chắc chắn sẽ ưu tiên diệt trừ anh ta trước. Mà số 5 biết rằng số 15 không phải Sát Thủ, vì vậy sau khi xử tử phát hiện ra số 15 không thuộc phe ám sát thì nghi ngờ chắc chắn đổ dồn về phía cậu ta. Đến lúc đấy mức độ tín nhiệm của số 5 cũng sẽ bị lung lay ngay.
Thay vào đó, cùng lúc xử tử cả hai tuyển thủ 17 và 15 vẫn chừa lại số 5 một con đường để biện hộ. Bởi vì ít nhất phe mục tiêu cũng thành công diệt được một tên Sát Thủ. Sau đó số 5 chỉ cần bày ra một kịch bản thanh minh rằng mình không biết gì cả là được. Với trình độ dựng chuyện siêu phàm cùng máu liều của cậu ta thì việc này có gì khó khăn.
Xung quanh Bàn Tròn yên lặng không một tiếng động. Tuy rằng hầu hết mọi người đã nhất trí với ý kiến của số 5, nhưng không một ai trong số họ có can đảm chủ động đưa ra xét xử.
Kim đồng hồ vẫn tích tắc chạy không ngừng nghỉ. Mới đó đã 19 giờ 45 phút.
Số 5 không thể chờ đợi thêm, cậu ta dứt khoát đứng dậy tuyên bố, "Nếu không ai phản đối vậy thì để tôi quyết định. NPC, tôi muốn xử tử..."
"Khoan đã."
Cậu ta còn chưa kịp hé miệng nói hết câu thì đã bị một giọng nói trầm thấp lấn át xen giữa.
"Kịch bản này ngừng tại đây được rồi."
Bàn tay đang xoay mặt đồng hồ của Taehyung thoáng dừng lại. Hắn âm trầm ngẩng đầu, đối diện với hàng loạt cặp mắt hiếu kỳ đang nhắm thẳng về phía mình.
Số 5 khoanh tay nâng cao giọng: "Số 30, anh nói kịch bản gì, của ai, của tôi à? Đừng nói với tôi nãy giờ trong Bàn Tròn anh ngủ gật không nghe gì nhé?"
Taehyung giữ nguyên biểu hiện không thể nhìn thấu đối mặt với số 5, "Không phải kịch bản của cậu, mà là kịch bản của tất cả mọi người ở đây."
Số 2 nãy giờ cố hết sức chặn cổ họng không dám phát biểu, nghe xong câu này liền nhịn hết nổi phải rống lên: "Anh có đang tỉnh táo không vậy số 30? Ý anh là tất cả chúng tôi đều đang diễn à?"
Taehyung miết ngón tay lên mặt bàn gỗ, chậm rãi nói từng chữ một: "Diễn, nhưng không phải diễn. Thực tế hiện giờ các cậu đang lặp đi lặp lại một loại kịch bản mà không hề hay biết gì."
Bây giờ tất cả mọi cặp mắt đều hoàn toàn đổ dồn về phía hắn. Xung quanh đủ mọi thể loại ánh nhìn, bất ngờ có, nghi hoặc có, khinh thường cũng có.
Taehyung thoáng nhìn qua Jungkook, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm hướng về phía mình. Không phải cảm giác bất ngờ, nghi hoặc hay khinh thường như những người khác.
Đôi mắt của Jungkook như muốn nói rằng "Taehyung, tôi tin anh", khiến cho tâm trạng đang xáo trộn của Taehyung liền trở nên bình lặng.
Biển to sóng lớn, chỉ cần có em tin tưởng tôi là được.
Chẳng cần biết kết cục sau đó là gì, nhưng đây là con đường Taehyung đã kiên định lựa chọn, hắn không hối hận.
Trong đầu cẩn thận sắp xếp lại những điều mình sắp sửa thông báo, câu nói kế tiếp của Taehyung vang vọng trong không gian tĩnh mịch khiến tất cả những người đang ngồi trong bàn thấy lạnh sống lưng.
"Nếu tôi nói, thực chất tất cả chúng ta đã chơi qua trò này hơn mười lần rồi, nhưng bởi vì các cậu đều bị mất ký ức nên không nhớ gì cả, các cậu có tin không?"
Căn phòng thoáng chốc như bị thu hẹp thành một chiếc hộp lập phương chật chội, đến tiếng thở nhẹ nhàng cũng trở thành một âm thanh kỳ quặc khác biệt trong bầu không khí lặng thinh rợn ngợp này.
Số 2 ngớ người, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, miệng hắn cứ há hốc ú ớ như bị rút lưỡi. Đủ mọi ánh mắt quái dị bắt đầu đổ dồn vào Taehyung, đâu đó khẽ vang lên một tiếng cười khẩy nhưng vội vàng mất hút theo làn gió lạnh lẽo thổi từ chiếc quạt kẽo kẹt treo trên trần.
Taehyung nghiêm túc chống lại phản ứng dị nghị xung quanh Bàn Tròn. Sau lời tuyên bố kia, ánh mắt hắn vẫn kiên định không lay chuyển, thể hiện rõ ràng một điều đây không phải trò đùa.
Thái độ vững vàng của Taehyung