Hoseok liếc mắt nhìn số 2, lạnh lùng hạ thấp giọng: "Đã nói là tôi không biết, nếu biết thì tôi đã bắt cóc một mình cậu ta đến nơi đấy rồi."
Số 8 ngồi một bên lắng nghe cuộc nói chuyện của mọi người, cậu ta bất chợt quay sang hỏi Hoseok: "Nhưng chắc hẳn anh cũng đã thử một vài cách rồi chứ nhỉ?"
Hoseok nhấc mí mắt cảnh giác nhìn số 8 một lúc rồi mới lên tiếng đáp: "Vòng 9 tôi bị số 9 và 13 đẩy xuống ở Bàn Tròn cuối. Vòng 18 tôi trở thành kẻ sống sót cuối cùng. Vòng 11 tôi đã cố gắng tìm cách thoát ra, nhưng cái chết của số 5 buộc tôi phải thay đổi kế hoạch."
Taehyung thoáng hình dung lại vòng trước, bàn tay cầm thân bút bi khẽ siết chặt hơn, "Ý anh là lúc đó số 5 chết nên trò chơi sẽ bắt đầu đếm ngược, chỉ cần số người còn lại là số chẵn thì trò chơi sẽ kết thúc?"
Như vẫn còn thắc mắc, Taehyung lại ngẩng đầu hỏi tiếp: "Nhưng chẳng phải anh đã là kẻ tồn tại rồi sao?"
Hoseok cười nhếch môi: "Kẻ tồn tại thì sao? Chỉ được mỗi việc giữ lại ký ức, lại chẳng thể tự mình thoát khỏi vòng lặp. Ngoài ra tôi còn phải giữ cho bản thân không bị Sát Thủ giết và không bị xử tử, nếu không thì mọi thứ sẽ trở lại như lúc đầu."
Trở thành kẻ sống sót, đồng nghĩa với việc phải từ bỏ cơ hội tự mình thoát khỏi nơi này. Taehyung đối diện với ánh nhìn sâu không thấy đáy của Hoseok, hắn nhíu mày sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lên tiếng hỏi: "Nếu vậy, kế hoạch ở vòng 11 của anh là gì, chẳng lẽ chỉ là duy trì thân phận kẻ sống sót?"
Taehyung không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, một người như Hoseok sao có thể chịu thua chờ chết mà không làm gì.
Hoseok nhún vai bình thản đáp: "Ngoài mục đích làm kẻ sống sót, tôi cần phải duy trì lượng Sát Thủ cũng như bảo vệ người nắm giữ kí ức của mỗi vòng."
Hắn đổi tư thế gác chân, híp mắt nói: "Vì vậy tôi đã đi theo dõi số 11."
Trong đầu Taehyung lập tức hiện ra ký ức vòng trước, vào ngày thứ hai khi sau khi hắn và Jungkook rời khỏi hiện trường cái chết của số 27 và gặp nhóm Jimin. Cậu ấy dường như đã nói cái gì đó về hiện trường của số 27, là tiếng bước chân của người A và người B. Lúc đó Taehyung còn nghĩ tiếng bước chân là của tên Sát Thủ giết số 27 và của Jungkook, nhưng bây giờ ngẫm lại thì dường như có vẻ là...
Một dòng linh cảm chạy qua, Taehyung liền quay sang hỏi Hoseok: "Vào ngày thứ hai vòng trước, có phải anh chính là người bí ẩn đã xuất hiện ở nơi số 27 bị bắn?"
Hoseok khoanh tay cười nhếch môi: "Đúng vậy chính là tôi. À hình như tôi còn thấy cậu bỏ rơi số 1 ở lại hiện trường nhỉ?"
Taehyung trán nhăn lại thành hình chữ xuyên, "Tôi không có bỏ rơi em ấy, tôi chỉ đi theo dõi số 23 và 11."
Hoseok cười ẩn ý sau khi nghe Taehyung trong một giây quýnh quáng liền không tự chủ gọi Jungkook là "em".
Taehyung vô thức nhìn qua Jungkook, sau khi số 27 bị bắn thì hình như em ấy có rời khỏi chỗ của mình để đi đâu đó, không biết em ấy có trông thấy Hoseok không.
Taehyung nghĩ đến đây liền thu tầm mắt trở về, bây giờ thắc mắc thì có ích gì, dù sao thì Jungkook đã mất hết ký ức về vòng trước rồi, hiện tại hắn có muốn kiểm chứng cũng không được nữa.
Taehyung lắc đầu, lại tiếp tục phần suy luận dang dở về Hoseok. Như vậy tiếng chân mà Jimin tả lại ở hiện trường cái chết của số 25 vào ngày thứ ba có khả năng cũng chính là Hoseok. Nhưng mà sự việc lúc đó rốt cuộc là như thế nào?
"Hiện trường cái chết của số 25 hẳn anh cũng biết?" Đây không phải một câu hỏi, nói đúng hơn Taehyung đang muốn xác nhận lại suy nghĩ của mình.
Không ngoài dự đoán, Hoseok liền nhún vai đáp: "Cũng chẳng có gì đặc biệt, số 25 đi một mình nên bị số 11 ra tay ám sát, số 11 có vẻ như đã biến thành Sát Thủ sau đêm ngày 2. Sau đó số 5 đột nhiên xuất hiện ở hiện trường rồi bắn chết số 11, chuyện sau đó thì cậu cũng biết rồi đấy."
Jimin gật gù lắng nghe, sau đó lên tiếng hỏi lại: "Do biến cố bất ngờ này cùng cái chết của số 5 nên anh buộc phải thay đổi kế hoạch?"
Hoseok im lặng không trả lời, xem như ngầm đồng tình với câu hỏi của cậu ta.
Taehyung chợt nhớ đến một vật, hắn chần chừ một lúc mới hỏi Hoseok: "Có phải cuối vòng 11, anh đã dùng bật lửa của tôi để phóng hỏa?"
Hoseok không vòng vo, trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy, là tôi đốt căn nhà này."
Số 2 không thể tin nổi mà bịt miệng lắp bắp nói: "Anh... anh đốt nơi này?"
Hoseok chỉ bình tĩnh gật đầu xác nhận, phong thái hoàn toàn khác xa dáng vẻ luống cuống khó coi của số 2.
Taehyung nhíu mày dò hỏi: "Anh cho rằng nơi này là nguyên nhân chúng ta rơi vào vòng lặp nên mới phóng hỏa?"
Hoseok khoanh hai tay trước mặt, đôi mắt sâu khẽ híp lại, "Cũng có thể xem là như vậy. Thật ra tôi cảm giác vòng 2 này vẫn còn một câu đố lớn nhất đã bị ẩn đi, mà chúng ta lại mải mê chạy theo trò chơi ám sát này nên mãi không giải ra được câu đố kia."
Hắn nhìn xa xăm về phía bức tường đối diện, "Tôi đang suy nghĩ, câu đố có thể là phá vỡ vòng lặp".
Số 8 cười khẽ, cậu ta nhướn mày lên tiếng: "Định luật con gà và quả trứng?"
Hoseok không nói gì, chỉ nhún vai thay cho câu trả lời.
Số 2 di chuyển tròng mắt lướt qua lướt lại giữa hai người số 18 và 8, sau khi xem bọn họ âm thầm giao tiếp bằng ánh mắt, hắn ta đột nhiên bực mình nói lớn: "Này, tôi biết là tôi không thông minh, nhưng mà các anh có thể nào nói cái gì mà mọi người đều hiểu được không? Cứ ám chỉ ra dấu kiểu này ai mà hiểu nổi?"
Số 25 thoáng nhỏ giọng nói với số 2: "Tôi thấy xung quanh hình như ai cũng hiểu cái định luật mà số 8 nói hết."
Ngay lập tức, anh ta liền nhận lại một cái trừng mắt bốc ra lửa từ số 2. Số 2 phồng mang trợn má dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy nói với số 25, "Anh mau im lặng, anh theo phe tôi đó!"
Số 8 nắm hờ hai tay đặt trên đầu gối, ý cười trên môi càng rõ thêm một chút, "Chính là định luật về vòng lặp: con gà hay quả trứng có trước. Bởi vì là vòng lặp nên không thể xác định được đâu là điểm bắt đầu, đâu là điểm kết thúc. Nếu vậy cách duy nhất để phá hủy vòng lặp... đó là phá vỡ điều kiện sinh ra vòng lặp. Cứ giết con gà hoặc quả trứng đi thì vòng lặp này sẽ không thể tiếp diễn nữa, với tiêu chí là lúc đó trong vòng lặp chỉ mới có con gà hoặc chỉ mới có quả trứng."
Hoseok lập tức ném cho số 8 một cái nhìn không chút thiện chí, hằn học nói: "Chẳng trách cậu luôn phá hỏng kế hoạch của tôi tại thời điểm mấu chốt. Sao trên đời này lại có người hiểu tôi đến thế nhỉ?"
Taehyung đứng đối diện mà vẫn có thể nghe ra giọng điệu mỉa mai cùng tiếng nghiến răng ken két từ phía Hoseok. Không biết ở những vòng trước số 8 đã làm gì anh ta, ngay từ đầu vòng trước Taehyung đã mơ hồ nhận ra địch ý giữa hai người này.
Lần đầu tiên Taehyung nhìn thấy một Hoseok sẵn sàng từ bỏ hình tượng cao ngạo của mình đổi thành bộ dạng giận dữ như vậy, hẳn số 8 phải gây ra chuyện gì ghê gớm lắm.
Số 8 tiếp tục cười mỉm chi không hề giả trân, cậu ta nói: "Ô, không biết các vòng trước tôi đã làm gì mà lại in dấu sâu đậm trong lòng anh như vậy nhỉ?"
Hoseok đanh mặt nhìn số 8, hắn nhíu mày nói: "Tôi thắc mắc mãi không biết Kẻ Gây Rối cậu đã làm mất chức năng của tôi bằng cách nào? Tôi thậm chí còn không hề đến gần cậu."
Mọi người cũng quay sang nhìn số 8, dù là ai thì cũng tò mò không biết các nhân vật còn lại sử dụng chức năng như thế nào.
Số 8 nháy mắt, cười nhẹ nhàng, "Tôi nói một câu thần chú, ai vinh hạnh được nghe câu đó thì mất chức năng."
Hoseok trừng mắt: "Câu gì?"
Số 8 vẫn bình thản ngồi trên ghế, tay vuốt vuốt góc tờ giấy cho thẳng thớm, sau đó cậu ta mới ngẩng đầu nhìn Hoseok, quyến rũ thì thầm: "Anh chàng đẹp trai."
Số 8 còn cố ý kéo dài âm cuối làm Taehyung rợn hết cả người, da gà da vịt đều thi nhau nổi lên.
Thì ra đó là lý do vì sao sáng nào số 8 cũng đi mời bánh mì mọi người, cậu ta rõ là đang tìm cơ hội để nói câu đó. Chưa kể bởi vì số 8 tiếp cận với tất cả tuyển thủ chứ không phải cụ thể một đối tượng nào, vì vậy sẽ không một ai mảy may nghi ngờ về hành động của cậu ta.
Jimin nhăn mặt thầm than "eo ôi", cậu bĩu môi nói: "Câu này là trò chơi bắt cậu nói hay cậu tự chọn vậy?"
Số 8 đắc chí vênh mặt, "Tôi tự chọn đó". Trên mặt cậu ta như thể viết rõ câu "Các anh thấy tôi thông minh không, mau khen tôi đi".
Tất cả mọi người đồng lòng ném ánh nhìn khinh bỉ về phía số 8.
Số 8 nhún vai, trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô tội, "Không phải ai cũng được mất chức năng đâu nha, phải đẹp trai với cả... được tôi nhắm trúng nữa cơ."
Dứt lời cậu ta liền giơ tay hướng về phía Taehyung và Hoseok, "Ví dụ như là hai anh đây."
Ngay lập tức, số 8 liền cảm nhận được một ánh nhìn kỳ lạ từ phía cậu nhóc luôn im lặng - số 1 về phía mình.
Jungkook mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt cậu ta, buông hai chữ: "Nhạt nhẽo"
Số 8 không nói gì, chỉ híp mắt cười thân thiện với Jungkook. Đoạn, cậu ta lại chuyển sang nháy mắt với Hoseok, "Nhưng mà hình như tôi vẫn chưa biết nhân vật của anh chàng đẹp trai đây là gì đâu nha."
Hoseok nhìn chằm chằm số 8, miệng nhả từng chữ đầy cay cú: "Dealer."
Nhận lại ánh mắt chán ghét của Hoseok, nụ cười của số 8 lại càng sâu thêm một chút, "Vậy rốt cuộc là tôi đã làm gì mà lại vinh hạnh được Dealer đẹp trai nhớ thương như vậy nhỉ?"
Số 8 cứ cố ý lặp lại câu thần chú "anh chàng đẹp trai" như đang muốn chọc tức Hoseok.
Hoseok thẳng thừng tặng cho số 8 một ánh nhìn ghét bỏ cùng một câu: "Nụ cười giả tạo của cậu đã đủ đáng ghét rồi."
Sau đó, hắn mới lạnh lùng cất giọng: "Tình cờ làm sao cậu luôn làm mất chức năng của tôi vào thời điểm mấu chốt nên tôi không thể đổi nhân vật theo kế hoạch đã tính."
Hắn hơi nghiến răng, trong giọng nói dường như nghe ra một chút phẫn nộ, "Nhờ ơn Kẻ Gây Rối cậu mà tôi suýt thì không thể trở thành Kẻ Sống Sót ở