Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 66


trước sau


Thoáng chốc đã một tiếng trôi qua, đồng hồ trên tường điểm đúng ba giờ chiều.

Taehyung chờ những người khác tập trung đông đủ tại Bàn Tròn rồi mới chậm rãi nói: "Khoảng năm giờ chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát. Đường đi chỉ có một nên chúng ta không cần đắn đo, nhưng vẫn nên chuẩn bị một số thứ cần thiết trước khi khởi hành."

"Cậu nói cũng đúng." Namjoon là người đầu tiên gật đầu đồng tình, "Chúng ta còn chưa biết vào buổi tối khu rừng này có ẩn chứa cạm bẫy gì không."

Số 25 cẩn trọng suy tính, "Tôi thấy đường đi nhìn vậy nhưng cũng không ngắn lắm đâu, mà đêm xuống lại càng khó quan sát hơn nữa..."

"Chà, ước gì khu rừng này có thể nhỏ lại được nhỉ?" Số 8 đột nhiên bâng quơ nói một câu khiến tất cả mọi người hiếu kì ngước lên nhìn cậu ta.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình như vậy, số 8 liền bật cười nói "Tôi đùa thôi mà."

Hoseok hừ nhẹ một cái rồi nói: "Tôi ghét những ai hay nói đùa"

Taehyung nhướn mày nhìn hai người họ, không ngờ Hoseok sẽ thẳng thừng với số 8 như vậy.

Nhưng số 8 tuyệt nhiên không cảm thấy tức giận chút nào, cậu ta bật cười khanh khách, mặt không hề biến sắc nói "Biết anh không thích nói đùa nên những lời tôi dành cho anh đều là thật lòng". Cậu ta nói xong còn không quên nháy mắt một cái.


Mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nổi hết cả da gà lên sau khi nghe mấy lời thả thính sến súa này của số 8.

Nhưng mà móng tay nhọn Hoseok là ai, anh ta quả nhiên là một bậc thầy trong lĩnh vực né thính, hừ một tiếng Hoseok thờ ơ nói: "Vậy à, tôi cũng ghét ăn đồ lòng"

Số 8: "..."

Bầu không khí im ắng chưa được bao lâu thì bắt đầu sôi nổi trở lại bởi giọng nói của Jimin, "Để đảm bảo an toàn, hay chúng ta... có nên trang bị vài món đồ phòng thân trước khi đi vào rừng tối nay không?"

Taehyung thoáng nhìn xuống vali dưới chân, "Trong vali của mỗi tuyển thủ được cung cấp một món đồ, chúng ta thử lấy ra hết xem có món nào hữu dụng hay không."

Taehyung nói xong liền cúi người lôi từ trong vali sợi dây thừng của số 27 mà hắn lấy được vào ngày hôm qua ra để lên bàn.

Mặt bàn thoáng chốc được lấp đầy bởi đủ loại đồ dùng khác nhau, từ những vật nhỏ như băng keo, hộp diêm, la bàn cho đến những vật có kích thước lớn hơn như đèn pin, ống nhòm và xẻng.

Namjoon nhìn một lượt mấy món trên bàn, nhíu mày đăm chiêu nói, "Nhưng trong số này chỉ toàn những món đồ chuyên dụng để đi rừng thôi, không có vũ khí phòng thân."

Số 8 nháy mắt với anh ta, "Ối, tôi thấy trong bếp có con dao gọt trái cây, bén lắm đó nha."

Yoongi cầm hộp diêm lên, lấy ra một cây đốt thử, que diêm dễ dàng bắt lửa cháy phừng phực. Anh ta thổi tắt ngọn lửa, bình tĩnh nói: "Tạo được thuốc nổ."

Jimin lập tức phấn khởi reo lên, "Đúng rồi nha, ở đây chắc phải có dây điện chứ nhỉ, lâu lắm rồi em chưa được nghe lại tiếng thuốc nổ đó."

Yoongi cười cười, "Nhưng mà loại này chắc chỉ đủ hù dọa mấy con chuột thôi, dù sao có còn hơn không."

Hai người kẻ tung người hứng vui vẻ nói chuyện, nào biết mọi người xung quanh đã không hẹn mà cùng âm thầm cách xa bọn họ hai mét.

Số 2 len lén nháy mắt với những người còn lại, nhỏ giọng thì thầm: "Thấy chưa tôi đã nói rồi, hai người đó đúng là phường giang hồ mà."

Vừa dứt lời cả nhóm người tuyển thủ liền trông thấy Jimin cầm một con dao từ trong bếp ra, ngón tay phải thuần thục rê trên mé lưỡi dao để thử độ bén.

Đoạn cậu ta ngẩng đầu, miệng nhoẻn thành một cười thân thiện nói với số 2: "Chà, muốn tìm ai đó để mài con dao này một chút quá..."

Số 2 giống như bị ai bịt miệng, không nói nổi lên lời chỉ có thể hai mắt trợn lớn nhìn những người xung quanh cầu cứu như đang muốn nói "Mau mau đến cứu tôi!!!"


Taehyung chỉ biết thở dài lắc đầu, đúng là trong trò chơi này không có ai bình thường thật, hắn nghĩ thầm, may mắn cậu ta không được phân vai Sát Thủ.

Đồng hồ nhích từng giây một, mới đó mà thời điểm xuất phát đã cận kề.

Tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Yoongi, người vẫn đang tập trung chế tạo viên pháo nổ đặt trên bàn.

Một lát sau anh ta cầm viên pháo chỉ nhỏ bằng gần hai ngón tay giơ lên cho những người khác cùng xem rồi nói: "Thứ này sức nổ không lớn, nhưng chắc vẫn đủ dùng. Ai giữ đây?"

Xung quanh lặng lẽ nhìn nhau không nói câu nào, cuối cùng người lên tiếng lại là số 12 - Namjoon, "Anh cứ giữ nó đi, dù sao anh cũng là người am hiểu về mấy món vũ khí này nhất mà"

Yoongi không thấy người nào phản đối nên cũng không nhiều lời nữa, anh ta nhún vai cất viên pháo vào túi, "Được thôi."

Jimin như chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: "Khoan đã, không có lửa để châm pháo. Yoongi đã dùng toàn bộ que diêm để làm viên pháo này rồi."

Taehyung không chút nghĩ ngợi liền

lục túi lôi chiếc bật lửa của mình ra đưa cho Jimin, "Lấy cái này của tôi đi."

Jimin vươn tay nhận lấy đồ vật từ chỗ Taehyung, thử nhấp ga bật lên một ngọn lửa. Ánh lửa đỏ lơ lửng như một sinh mệnh bé nhỏ lay lắt, nhưng đủ cháy bỏng thiêu đốt da thịt.

Thời khắc sinh tử đã đến.

Tất cả mọi người cùng đi về phía cửa chính để tiến ra ngoài khu rừng ám sát kia, nhưng lần này trong lòng họ đã có sự thay đổi, không phải chiến đấu vì bản thân mà là chiến đấu cùng đồng đội.

Hoseok vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, hắn đợi đến khi những người khác đã lần lượt rời đi hết, chỉ còn lại Taehyung cùng Jungkook mới đột ngột lên tiếng, "Sắp tới chưa biết thế nào, tôi muốn nói câu này trước khi xuất phát."

Hoseok đút tay vào túi quần, vẫn là dáng vẻ ung dung cao ngạo đó, nhưng giọng điệu dường như lại có chút không giống với Jung Hoseok mà Taehyung vẫn luôn biết, "Lần này trực giác của cậu không tệ."

Taehyung nhíu mày khó hiểu nhìn Hoseok, riêng lúc này hắn lại không nhìn ra ẩn ý trong câu nói của anh ta.

"Cậu lựa chọn tin tưởng bọn họ." Hoseok nhìn nhóm người đang tập trung ở cửa chính, hắn khàn khàn nói: "Đây là chuyện tôi đã không làm được."

Taehyung thoáng thất thần, hắn không ngờ có một ngày Hoseok sẽ nói ra những lời này.

Đoạn Taehyung lắc đầu "Không phải anh không tin tưởng chúng tôi..." Bàn tay hắn vững vàng đặt trên vai Hoseok, "Là anh chưa từng cho chúng tôi cơ hội để tin tưởng anh."


Chưa bao giờ Hoseok ngẩn người lâu đến vậy, hắn cảm thấy sâu thẳm bên trong mình như có thứ gì đó vừa bị nổ tung. Có thể là "cái tôi kiêu hãnh" mà hắn tự áp đặt cho chính mình bấy lâu nay, rằng bản thân luôn là đúng nhất, rằng hắn không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

Cũng có thể là lớp vỏ bọc hắn tự tạo ra để bao bọc lấy mình, không tin tưởng ai vì vậy cũng không cho ai cơ hội để, tin tưởng mình.

Lần đầu tiên Hoseok thực sự cảm nhận, hai tiếng đồng đội gọi là thế nào.

Hoseok nhấc vai hừ một tiếng tránh né khỏi bàn tay của Taehyung, khuôn mặt trở về dáng vẻ cao ngạo thường ngày, "Vòng nào cũng toàn nói mấy câu buồn nôn muốn chết"

Taehyung cười cười nhìn tấm lưng đầy kiêu ngạo kia của Hoseok, hắn biết, trong con người ấy đã có sự thay đổi.

"Này mấy anh tâm tình cái gì mà lâu thế, không muốn rời khỏi đây à?" Số 2 đã cột xong dây giày, đứng từ xa í ới gọi bọn họ.

Hoseok không đợi Taehyung trả lời câu ban nãy, anh ta cao giọng đe doạ: "Đây có thể là cơ hội cuối cùng rồi, cố mà giữ cái mạng nhỏ của cậu cho cẩn thận."

Hoseok nói không sai, bây giờ trò chơi đối kháng đã biến mất, cũng đồng nghĩa với việc Hoseok không còn là kẻ sống sót nữa. Nếu Taehyung thất bại ở đây, chưa chắc bọn hắn sẽ còn cơ hội đi được xa như lần này.

Taehyung nhướn mày một lúc thật lâu, cuối cùng mới nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Chắc chắn rồi."

Đứng từ bên hông nhà có thể thấy rõ ràng một phần mặt hồ từ xa, nhưng thực tế khoảng cách từ đây đến đó không gần chút nào.

May mắn hiện tại chỉ mới hơn năm giờ chiều nên ngoài trời vẫn còn sáng tỏ, không chần chừ thêm nữa, Taehyung vội quay đầu nói với mọi người: "Chúng ta nên tranh thủ đi đến cái hồ trước khi trời trở tối. Đến lúc đó việc xác định đường đi sẽ càng khó khăn hơn rất nhiều."

Namjoon ra dáng một người thủ lĩnh, xung phong dẫn đầu nhóm tuyển thủ. Jimin dõi theo bóng lưng của anh ta mà từng bước tiến về phía trước, vừa đi vừa cất tiếng trò chuyện, "Không biết ba người kia thế nào rồi?"

Bây giờ mọi người mới sực nhớ đến "ba người kia" mà Jimin vừa đề cập, chính là ba tên từng thuộc phe ám sát - số 4, số 5 và số 17.

Nhưng tất cả bọn họ đều đã được hủy bỏ ràng buộc với trò chơi đối kháng kia, vì vậy nhân vật Sát Thủ cũng không còn nữa, có thể nói ba người phe ám sát đã không còn là mối đe dọa đối với các tuyển thủ còn lại nữa.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện