- Chịu phạt, thôi được. - Levi cáu kỉnh ném cho Dove cái danh sách dài - Dọn vườn, dọn chuồng ngựa, dọn sân, lau nhà, giặt ga trải giường, nhổ cỏ là tất cả những gì cô phải làm trong hôm nay.
Vừa nghe xong, cô đã muốn từ bỏ ngay cái ý định lấy lòng Levi. Anh ta thì một hai là lau chùi và quét dọn, nghe chẳng có gì là thú vị cả. Nhưng trông cái mặt khó ở kia là biết không làm là không xong rồi. Cô cũng phải rất đắn đo khi đưa ra lời đồng ý với cái nhiệm vụ khó khăn này:
- Thôi được, tôi sẽ làm.
- Làm đi. Nhưng cô có thể chọn không làm. - Levi thêm vào - Nếu cô chịu nói hết những gì về mẹ tôi mà cô biết.
- Tôi nói tôi không có hứng rồi. Tôi sẽ làm đống việc này.
Thay vì thuyết phục thêm một cô gái ương ngạnh, Levi chỉ buông một câu:
- Cô là kẻ điên rồ nhất tôi từng gặp.
*
Năm 820 - Thành phố ngầm
Mẹ Dove - Ashley Garcia vốn là kết quả của tình yêu giữa một phụ nữ lẳng lơ và gã đàn ông bội bạc. Cô được sinh ra ngay trong nhà thổ - nơi làm việc của mẹ mình và cũng chính là lí do khiến mẹ cô chết ngay trên giường đẻ. Bố cô từ đó cũng bặt vô âm tín và cũng như bao nhiêu kẻ khác, ông ta lơ đi sự tồn tại của một đứa con gái mà ông ta đã trót đem đến trên thế giới này. Cũng kể từ ngày đó, Kuchel đã nuôi nấng Ashley.
Đã từ rất lâu rồi, Ashley đã mặc định Kuchel là mẹ mình dù cho chị hơn Ashley có chưa đầy mười tuổi. Tuy trong nơi cái nơi ẩm thấp đến khó chịu này có rất nhiều người qua lại thì chỉ có Kuchel là yêu thương Ashley và cũng chỉ có cô mới quan tâm đến chị nhiều như vậy, những người cùng sống ở đó không thực sự đủ tình yêu thương để làm được những chuyện như Ashley và Kuchel. Bởi vậy, cả hai cũng xác định được rằng, họ chỉ có thể nương tựa vào nhau mà thôi.
Kuchel có một người anh mà nếu Ashley nhớ không nhầm, anh ta khá cục tính. Lần duy nhất Kenny ghé thăm Kuchel là vào năm Ashley vừa tròn chín tuổi. Anh ta đến với dáng vẻ lếch thếch, quần áo xộc mùi rượu, say xỉn vào phòng riêng của hai chị em:
- Kuchel, em đâu rồi?
Giọng nói lớn của anh ta khiến Ashley sợ hãi trốn sau cánh cửa tủ. May cho cô, Kuchel đã xuất hiện ngay sau ấy và dìu anh ta xuống dưới ghế. Chị kéo Ashley ra khỏi chỗ trốn tối tăm và đặt miếng bánh nhỏ cho cô lên trên bàn, ý nói cô nên ngồi xuống và ăn như bình thường. Nhưng sao Ashley có thể cư xử như chẳng có chuyện gì khi ngồi đối diện với cô là một tên lưu manh khó tính chứ?
- Anh lại uống rượu rồi, không tốt đâu. - Kuchel phàn nàn, trên gương mặt trắng trẻo bắt đầu có những nét nhăn nhó hiếm thấy.
- Ha.. - Anh ta cười ngặt nghẽo - Thế còn mày, mày vẫn làm ở cái nơi bẩn thỉu này à?
Kuchel lảng tránh câu hỏi của anh ta, tự ý tước đi chai rượu trên tay Kenny.
- Đi theo anh, bỏ cái nơi này đi. Anh sẽ kiếm cho mày việc gì khác.
Kuchel thở dài thườn thượt. Đâu phải chị không muốn đi nhưng liệu đi rồi chị có chết đói hay không? Tuy Kenny rất thương chị nhưng liệu anh ta có đảm bảo sẽ cho chị một cuộc sống sung túc và đầy đủ hay số tiền kiếm ra sẽ chỉ đổ vào đám rượu rẻ tiền kia. Đây là cách bần hàn nhưng cũng là con đường sống của chị. Chị cũng còn phải nuôi bé Ashley, chị không thể bỏ con bé chết ở đây được.
- Kuchel, thế con bé này là ai? - Hơi men trong người đã sớm biến anh ta trở thành người nhanh
quên nên chỉ vài phút sau, lại có một câu hỏi mới được đặt ra - Đừng nói đây là con mày đấy nhé.
- Không, con bé là con chị làm cùng phòng.
- Thế sao mày nuôi nó?
- Em không thể để con bé bơ vơ một mình được. Mẹ nó chết rồi.
Sau đó, anh ta lên tiếng trách móc Kuchel rất nhiều về chuyện ngày xưa khi cả hai chưa đi mỗi người một ngả, nhưng Ashley không nhớ rõ cho lắm. Cô chỉ nhớ cô có ấn tượng rất mạnh về Kenny. Ngoài việc nát rượu và thô lỗ, Kenny trong mắt Ashley vốn là người tốt.
Cũng kể từ ấy, Kenny không còn đến thăm họ nữa. Đó là lí do mà anh ta không hề biết về sự tồn tại của con trai Kuchel. Riêng Ashley, cô lại biết rất rõ về đứa bé ấy vì chính cô là người chứng kiến sự ra đời của thằng bé.
Năm lên mười, Ashley cứ thấy bụng Kuchel to và tròn dần. Nó khiến chị đi đứng khó khăn hơn rất nhiều và trên hết, chị cũng tốn rất nhiều nước mắt vì nó. Ashley thấy mỗi lần chị khóc đều đặt tay lên bụng, xoa đều xung quanh. Chị lẩm bẩm gì đó rất lâu rồi lại ngồi xuống giường.
- Chị, sao chị lại khóc? - Ashley ngây thơ xoa bụng chị.
- Không, chị khóc vì vui thôi. - Kuchel nói dối.
- Thế trong bụng chị mà chị sờ lên mãi thế?
- Đó... là con chị. - Kuchel vướng khó khăn khi giải đáp câu hỏi của Ashley - Sau vài ba tháng là đứa bé sẽ ra đời và em sẽ có cháu.
Đúng như lời chị nói ngày hôm ấy, ba tháng sau một đứa bé kháu khỉnh đã ra đời và chính Ashley là người đỡ đẻ cho chị. Bằng cách nào đó, cô bé mười tuổi đã giúp Kuchel sinh đứa bé thật nhẹ nhàng và khỏe mạnh. Chị mệt nhoài trên giường nhưng vẫn cố bế đứa bé trên tay và ôm nó thật chặt, hạnh phúc nói:
- Từ sau này, mẹ sẽ gọi bé con là Levi, có được không?
*
Năm 850 - Trụ sở
Dove hì hục dọn từng chuồng của đám ngựa, miệng không thôi lèm bèm.
- Hừ, cái lão đấy chỉ thích dọn dẹp, đã thế tôi không nói cho anh biết về mẹ Kuchel.
Đã sẵn bản tính khó ưa, Dove càng trở nên ương ngạnh. Biết Levi quan tâm đến mẹ Kuchel nên cô càng không nói, để xem anh ta tính như thế nào. Nói thật, Dove cũng không phải là người có diễm phúc được gặp mẹ Kuchel nhưng cô biết rất rõ về bà ấy qua cuốn nhật kí mà cô có được ngay trong nhà của Ashley. Không biết vì là yêu thương hay ngưỡng mộ mà từ khi hiểu được hết nội dung của cuốn sổ ấy, Dove đã tự khắc gọi Kuchel là mẹ. Không chỉ biết rằng, mẹ mình chính là người đỡ đẻ cho mẹ Kuchel, Dove còn biết có hai người đàn ông rất quan trọng đối với mẹ Ashley. Một trong hai người đó chính là bố của Dove và là chủ nhân của con dao khắc chữ K mà cô luôn giữ bên người. Theo nhật kí thì con dao ấy chính là vật giao ước giữa mẹ và bố cô trước khi họ xa nhau.
Nghĩ đến mẹ tự nhiên Dove thấy buồn hẳn. Rốt cuộc mẹ đang ở đâu rồi? Mẹ Kuchel đã không còn vậy còn mẹ Ashley? Có thật là mẹ vẫn còn ở trong Trinh sát Đoàn hay không? Không ai nói với Dove mẹ cô thuộc quân đoàn nào nhưng Dove nghĩ mẹ chắc chắn ở Trinh sát Đoàn. Đó là lí do khiến cô một mực vào Đoàn của Erwin. Và chính vì thế, Dove chợt nảy ra suy nghĩ rằng trong đám hồ sơ mà Levi quản lí, chắc chắn sẽ có thông tin về mẹ của Dove. Nếu như vậy, sao không đột nhập vào thư phòng một chuyến?
"Khụ khụ, tự động gọi mẹ Kuchel thì xác định chị làm dâu nhà Ackerman rồi nhé. Mà quan trọng là tôi có cho Dove làm dâu không thôi? Muahahahahaha..."