Năm 851 - Marley
Sau rất nhiều cuộc trò chuyện, Zeke cuối cùng đã chịu thổ lộ tâm sự của lòng mình. Anh nói với Dove rằng anh đã rất tin tưởng để trao cho cô vị trí trợ lí và mong rằng cô sẽ không để anh phải thất vọng. Dove gật gù nói:
- Yên tâm, tôi mà. Một khi tôi đã hứa, tôi sẽ làm đến cùng. Vì tương lai của dân tộc!
- Vì tương lai của dân tộc. - Zeke đáp lại.
- Vậy anh đã suy nghĩ chưa? Về việc... Tôi muốn trở thành bạn gái của anh đấy? - Dove ngượng ngùng nói.
- À. - Zeke cười nhạt - Chuyện này, cô đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Tôi... - Dove ngập ngừng.
- Tôi sẽ đồng ý đóng màn kịch tình yêu này cùng với cô nhưng cả hai ta không được có tình cảm với nhau.
- Được thôi. - Dove ngoắc tay với Zeke - Anh có lời hứa của tôi. Tôi chỉ muốn không ai nghi ngờ về thân phận của tôi mà thôi. Sự thực thì... tôi cũng không thích anh theo kiểu ấy đâu, Zeke.
*
Năm 851 - Nhà Zeke
Sau ngày trở về từ viện, Dove vui vẻ leo lên giường Zeke nhảy lộn. Anh vừa nhìn Dove vừa cười:
- Tay em chưa khỏi đã tinh nghịch thế rồi à?
- Em khỏi sơ sơ rồi, yên tâm. - Dove nhếch một bên lông mày.
Zeke lắc đầu cười quay đi nhưng bị Dove tung gối, ném thẳng vào gáy:
- Này, chơi với em đi.
- Không...
- Chơi đi... - Dove khiêu khích - Anh không chơi là anh quá dở rồi!
Zeke cười rồi ném lại chiếc gối về phía Dove:
- Em thua là cái chắc.
Anh sử dụng kĩ năng ném bóng thuần thục của mình để phản công, những cái gối liên tục bay thẳng vào mặt Dove khiến cô mất đà ngã ngửa ra sau. Cô chưa chịu thua nên tiếp tục lia gối về phía Zeke cho đến khi trên tay không còn chiếc gối nào. Zeke lao đến, quật Dove tới tấp bằng chiếc gối dài nhất, lớn nhất, vừa tấn công vừa hỏi:
- Chịu thua chưa?
- Rồi... Rồi... Em thua. - Dove kêu lên.
Khi Zeke ngừng tay cũng là lúc anh nhận ra mình đang đè trên người Dove, mặt kề sát mặt. Cô ngượng ngùng quay đi nhưng anh đã đặt lên trên môi Dove một nụ hôn nhẹ. Cô ngạc nhiên nhìn anh:
- ZEKE!
- Anh... xin lỗi.
Zeke lắc đầu rời khỏi phòng. Từ lúc ấy, anh mới biết Dove quan trọng với mình thế nào và anh cũng không thể ngừng quan tâm đến cô.
*
Năm 850 - Trước trận tái chiếm thành Maria
Levi cặm cụi ghi chép hồ sơ trong phòng. Anh viết từng bộ hồ sơ này qua bộ hồ sơ khác mà chẳng để ý có người đã chờ mình ở cửa từ khi nào.
Cô gái ấy chăm chú nhìn anh, bàn tay vô thức sờ lên vết cắt trên cổ tay kia. Cô thở dài và điều đó làm anh dừng bút.
- Vì sao em lại ở đây?
- Em chỉ muốn nhìn thấy anh. - Dove khẽ nói.
- Tôi không nghĩ em sẽ đến đây. Em cần nghỉ ngơi.
Dove tiến đến, vội vã ôm chầm lấy anh.
- Anh đã không đến thăm em suốt từ khi em ở trạm xá. Vì sao?
- Chẳng vì sao cả. - Anh phũ phàng đẩy Dove ra.
- Em đã thấy mẹ. Mẹ đã hỏi em liệu em có đi cùng bà về phía bên kia không. Em đã từ chối và chọn để quay trở lại thế giới này bởi vì... ở đây có anh.
- Em đừng bao giờ hy vọng vào tôi. - Anh nói - Đừng bao giờ để tôi ảnh hưởng đến quyết định của em.
- Làm ơn... - Dove quỳ xuống - Ta có thể bất chấp mọi thứ để ở bên nhau kia mà. Chúng ta không cần quan tâm đến dòng máu này, không quan tâm đến định kiến của mọi người, chỉ cần hai ta hạnh phúc thôi. Levi...
- Không được. Đó là chống lại quy luật của tự nhiên.
- Điều đó có còn quan trọng không Levi? - Cô lay chân anh - Hãy cho chúng ta một cơ hội đi. Em không cần biết chuyện này sẽ gây hậu quả gì, em chỉ cần có sự đồng ý của anh thôi. Mẹ đã chết rồi, em chỉ còn anh mà thôi.
- Xin lỗi. - Anh dứt khoát đứng dậy, chầm chậm bước đến gần ô cửa sổ. Dove khóc lóc chạy theo, ôm chặt lấy Levi từ phía sau:
- Đi anh, chạy trốn cùng em. Chúng ta sẽ trốn khỏi đây, đến nơi xa lạ, chúng ta sẽ có những đứa con, sống hạnh phúc đến cuối đời.
- Có bao giờ em nghĩ số phận những đứa trẻ khi sinh ra sẽ như thế nào không? Chúng không chết thì cũng sẽ tàn tật. Điều này quá sai trái, em không thể cố chấp như kẻ điên như vậy. - Anh kéo bàn tay Dove ra khỏi - Đây không phải Dove mà tôi biết. Cô gái ấy sẽ không bao giờ làm điều thiếu suy nghĩ như thế.
- Chẳng lẽ... Anh không yêu em sao? - Dove khóc lóc - Tất cả đều là
giả dối?
- Im đi và rời khỏi đây.
- Levi...
- Tôi yêu em đấy thì đã sao? - Anh lớn tiếng - Nhưng chính vì thế, tôi càng không thể chấp nhận nhìn em như vậy nữa. Kể cả khi em có yêu tôi thì điều đó chẳng thể thay đổi được sự thật. Thế nên hãy biến ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt em nữa, Dove Ackerman.
- Anh... - Dove sững sờ.
- Biến đi!
Dove giận dữ nhìn Levi rồi quay gót rời đi trong nước mắt. Cô trở về phòng, đóng sầm cửa lại. Dove vừa khóc vừa ngồi thụp xuống cạnh cửa, ôm lấy hai đầu gối. Cô giận cả Levi, giận cả mẹ vì đã khiến cô đau khổ đến tột cùng thế này. Cô ước mình không được sinh ra thì sẽ không phải chịu nhiều tổn thương, mất mát. Cô ước mình không bị bỏ rơi, ước mình chưa từng gặp Levi, ước mình không bao giờ đem lòng yêu anh thì sẽ chẳng phải khóc nhiều đến như thế. Thế nhưng, Dove đâu biết phía sau cánh cửa kia, Levi vẫn thẫn thờ dựa cửa, lặng im nghe trọn tiếng khóc của cô.
Dove thút thít khóc, bàn tay vô thức đưa đến ngăn kéo, lôi những bức thư của mẹ ra đọc. Cô mở ra vô số bức thư, vừa cười vừa đọc nó thành tiếng:
- "Gửi anh,
Buổi tối ngày hôm ấy vốn chỉ là một sai lầm. Xin lần sau đừng liên lạc với tôi nữa, cảm ơn...
Ashley Garcia".
Tại sao vậy, tại sao mẹ lại là con người như vậy? Sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Sao mẹ nỡ biến cuộc sống con thành địa ngục thế này? Vì sao mẹ không nói cho con biết cha con là ai để con phải sống khổ sở thế này?... - Dove bật cười - "Ashley, tôi nghe nói em đã sinh con. Hãy nói cho tôi biết đứa trẻ tên gì." - Dove bốc đại một bức thư ra đọc tiếp - Z ư? Lại một người đàn ông lạ lùng gửi thư cho mẹ sao? Ngoài Kenny ra, mẹ có nhiều người quan tâm nhỉ? Con ước một trong số họ là cha con vì con chẳng muốn mang dòng máu Ackerman này chút nào. Con ao ước gã mang tên Z này là cha con. Có vẻ khi mẹ sinh con, gã rất quan tâm đấy. - Dove nhếch mép cười - Hãy nói với con... Gã là cha con đi... làm ơn...
Dove cầu xin mẹ trong tuyệt vọng. Nước mắt cứ rơi lã chã trên những lá thư khiến những dòng chữ nhoè đi, phai màu trên nền giấy vàng đục. Dove lia những bức thư đi, tàn tạ dựa vào cửa, nức nở khóc. Tiếng khóc đau khổ của cô ngày một to khiến người phía sau cánh cửa thổn thức, bất lực ngồi thụp xuống, nhìn về phía xa xăm. Anh khẽ nói:
- Đừng khóc... tôi không muốn nhìn thấy em thế này...
*
Năm 854 - Quận Shiganshina
- Em không hỏi vì sao anh còn sống sau vụ nổ sao?
- Em... - Dove nhận ra bản thân đã quá vô tâm.
- Anh đã đến Toạ độ. Thuỷ tổ đã cứu anh.
- Điều đó chỉ xảy ra với anh... - Dove ôm mặt - Nhưng nó không xảy ra với Levi.
- Vì sao em chỉ nghĩ đến anh ta? - Zeke bật cười - Trong khi cả anh và anh ta đều chịu chung một số phận như vậy?
Dove im lặng không nói.
- Sự thật là... Anh cũng thích em, Dove. - Zeke thổ lộ - Nhưng anh đã không thể nào chiếm được trái tim em nữa vì nó đã sớm thuộc về... Levi rồi. Giống như em nói, suốt thời gian đóng màn kịch này, em và anh sẽ không được phép có tình cảm với nhau. Em làm được, còn anh thì không. Em còn ở đây, còn lo lắng cho anh cũng chỉ vì em còn lời hứa với anh mà thôi.
Dove cúi gằm mặt không nói.
- Em đã chọn Levi, luôn là như vậy. Vậy tại sao, em không nỗ lực tiến về phía anh ta mà lại chọn anh làm kẻ thế thân? Mỗi lần Levi nhìn chúng ta, em đều cầm tay, ôm lấy anh. Những khi anh ta quay đi, em lại siết chặt vòng tay mình. Đó là lúc em buồn và thất vọng. Sống với em lâu như vậy, anh không thể nào không biết. Nhưng em biết không? Anh đã hi vọng em có thể thay đổi.
- Xin lỗi Zeke. - Dove ôm lấy anh - Em đã sai rồi. - Trái tim Dove quặn đau - Em thương anh nhiều lắm, nhưng nó không đủ để làm em hồi tâm chuyển ý. Levi đã chết rồi, anh có thể yên tâm rằng em sẽ mãi bên cạnh anh như lúc ban đầu.
- Không, Dove. Em có thể bên anh nhưng trái tim em không phải là của anh. Thế nên, anh không cần.